Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

nguyệt bị trễ hai tháng, mẹ tôi nghi tôi yêu đương rồi lỡ dại mang thai.

Thế là bà kéo tôi đi khám bác sĩ.

Kết quả là người khám bệnh lại là bạn trai cũ bị tôi đá hai tháng .

Anh ta mặt không cảm xúc, nói lùng:

giường nằm. Kéo áo . Tụt quần .”

Sau đó còn chê tôi không nghe , đích thân cúi kéo quần tôi.

Nhưng khi rèm được kéo lại, anh ta tháo kính , cúi người đè người tôi:

“Chưa tới cuối thì tại sao hai tháng vẫn chưa có ?”

1

Không lại gặp lại người yêu cũ trong lúc thê thảm nhất.

khi nãy tôi đã thấy tên bác sĩ điều trị hiển thị trên màn hình sảnh chờ.

Khi thấy mấy chữ “Cố Triết”, đầu tôi liền khựng lại vài giây.

Không trùng hợp vậy chứ…

Tôi vẫn ôm hy vọng mong manh. Thành phố lớn như thế, trùng tên cũng bình thường.

Thế nhưng khoảnh khắc vào phòng khám, bốn nhìn nhau, tim tôi thức “tạch”.

Ăn mặc sạch sẽ đơn giản, khoác chiếc áo blouse trắng khiến người ta tin tưởng.

Mang danh bác sĩ phó chủ nhiệm của bệnh viện hạng ba tuyến đầu.

Ngón tay cầm bút ký thon dài, khớp xương rõ ràng.

Nếu không phải bạn trai cũ của tôi thì còn ai vào ?

Anh ta cất công thức:

“Trình Tuyết Vi đúng không? Em thấy không khỏe ?”

Tuyệt vời. chia tay có hai tháng, vậy mà gặp nhau như kẻ thù, vẫn diễn được vở “người dưng nước lã”.

Đủ tàn nhẫn.

Dù chia tay lúc đó, những tôi nói còn tuyệt tình hơn cả thái độ của anh bây giờ.

Nguyên văn câu tôi từng nói là:

“Cố Triết, từ hôm nay sau khi chia tay, trừ khi anh nằm liệt trên giường cầu xin được gặp tôi một lần thì có khi tôi còn nể tình mà đến còn không thì đừng có mơ.”

Giờ thì linh nghiệm rồi, lại gặp nhau bệnh viện.

Chỉ là người ta cầm dao mổ, còn tôi là cá nằm trên thớt.

Anh ta là bác sĩ điều trị, tôi là bệnh nhân chờ phán quyết.

Chưa kể đến chuyện “nể mặt” đến gặp, số khám của anh hot đến nỗi tôi còn không đặt được.

Phải nhờ mẹ tôi dùng “năng lực tài ”, trả giá gấp đôi, vất vả lắm mua được từ tay cò mồi.

Khi nãy nghe mấy gái thì thầm với nhau về độ đẹp trai của bác sĩ điều trị, tôi cũng tò mò.

“Không cần lấy thuốc , chỉ cần xin được WeChat của bác sĩ điều trị là đủ rồi.”

“Mặt mũi đẹp đến mức khiến người ta muốn sống thêm vài chục năm nữa.”

Lúc đó tôi còn tự hỏi, chẳng lẽ ai mang tên này cũng đẹp trai đến vậy à?

Cho tôi mở mang tầm thử xem.

Bây giờ nhìn thấy rồi, đúng là “đẹp đến thảm thiết”.

Chỉ là câu này… miêu tả hoàn cảnh của tôi.

2

Tôi vốn dĩ mồm mép lanh lợi, vậy mà từ khi vào phòng khám, miệng như bị ai đó niêm phong.

Còn mẹ tôi thì hoàn toàn không nhận sự căng thẳng giữa tôi và Cố Triết.

Cứ thế thao thao bất tuyệt kể bệnh tình:

“Bác sĩ Cố à, nó hai tháng nay chưa có . Không phải có bầu thì cũng là có bệnh, anh phải khám kỹ cho Tuyết Vi nhà tôi đấy!”

Nếu châu Phi cần người xây dựng, thì chỉ với độ xấu hổ hiện tại, tôi cũng có tự tay xây một cái Kim Tự Tháp.

“Vâng, cháu sẽ kiểm tra từng .”

Cố Triết đúng chuẩn bác sĩ mẫu mực, nói khiến người ta thấy yên tâm vô .

Nhưng tôi thì nhìn thấy rất rõ, anh ta cúi đầu ghi trong bệnh án:

“Bệnh nhân nghi có thai, nguyệt chậm. Liên tục nên hai tháng đã mang thai với người khác…”

Này này, mấy dòng sau có phải là ghi trong bệnh án không đấy?

“Có bạn trai chưa?”

là câu hỏi thường gặp khi khám sản phụ khoa, đặc biệt là khi có vấn đề về nguyệt.

Tôi chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã vội chen vào:

“Có, có chứ! Hơn nữa, tình cảm giữa hai đứa nó tốt lắm, mặn nồng lắm!”

“Đã thử thai chưa?”

“Chưa , phát hiện nguyệt bị chậm nên tôi vội đưa nó đi khám ngay. Giờ khó đặt số lắm.” Mẹ tôi lại giành trả .

“Vậy à.”

Bề ngoài trông Cố Triết vẫn rất bình tĩnh, nhưng tôi – kẻ đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm – thì nhìn rõ mồn một.

Bàn tay cầm bút siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Ngay cả đầu bút cũng bị bẻ cong thành góc bảy mươi độ, chữ viết đâm xuyên ba tờ giấy.

Không phải chứ, anh ơi, tỉnh lại đi, là bệnh án của tôi chứ không phải Death-Note!

“Mấy dấu hiệu này, khả năng cao là có thai đúng không bác sĩ?”

mẹ tôi đầy hy vọng.

Tôi vội vàng đứng dậy:

“Con thấy hình như mình không sao nữa rồi, có cảm giác sắp tới kỳ lại rồi ấy!”

Tôi quá rõ tính chiếm hữu của Cố Triết, lại thêm nữa là tiêu đời.

Nhưng mẹ tôi lại ấn tôi ngồi .

“Con bé này nói gì vậy, khó khăn lắm đặt được lịch khám, có chỗ nào khó chịu thì cứ nói với bác sĩ.”

Lúc này tôi đúng kiểu: như ngồi trên đống lửa, như bị xương cá mắc cổ, như có gai đâm vào lưng.

Cuối , Cố Triết chuyển sang nói nhẹ nhàng:

“Có lẽ có mẹ , Tuyết Vi sẽ ngại nói.”

Mẹ tôi như bừng tỉnh, vừa đứng dậy vừa nói:

“Có gì mà ngại, mẹ mày còn lạ gì nữa.”

bác sĩ Cố mặt là loại người gì.

Trên giường đúng chuẩn cầm thú!

Chỉ là vẻ ngoài nhìn đứng đắn mà thôi.

3

Nếu đời tôi là một bộ phim, thì loại chắc chắn là phim thảm họa.

Và bây giờ tôi thực sự cần một cú máy dài đặc tả.

Cánh cửa phòng khám từ từ khép lại, trong tôi chẳng khác gì lưỡi dao chém đầu.

Khán giả duy nhất cho màn kịch giữa tôi và Cố Triết – mẹ tôi – cuối cũng đã rời đi.

Cố Triết cũng chẳng cần tiếp tục diễn nữa.

Anh đặt cây bút – từ đầu đến giờ chẳng hề ghi bệnh án gì cả – bàn.

Một bác sĩ cấm dục, lùng vô cảm, đôi đào hoa ẩn sau gọng kính bạc giờ lại khẽ cười nhạt:

“Giỏi đấy, Trình Tuyết Vi, cũng nên chuyện nhỉ. Bố của đứa trẻ là ai?”

chia tay có hai tháng mà đã có con rồi cơ đấy.”

“Người nhắn tin kia nói không sai, đúng là loại đàn bà lẳng lơ…”

Cố Triết đột ngột dừng lại.

“Thôi bỏ đi. Từ giờ trở đi, đường ai nấy đi. chỉ là bệnh nhân tới kiểm tra, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

điệu của Cố Triết như băng.

Tôi thì mơ hồ không hiểu gì hết.

Tin nhắn nào?

Lẳng lơ cái gì?

Chẳng lẽ Cố Triết bị lừa đảo qua điện thoại rồi?

Trời cao chứng giám, tình cảm tôi dành cho anh ấy luôn là lòng!

Đúng là khi gặp Cố Triết, tôi cũng hơi… đào hoa xíu.

Lần đầu tiên tôi gặp Cố Triết, không hề có gì lãng mạn cảm động hay kịch tính bất .

Đêm hôm đó, tôi vừa nộp xong deadline cho bên khách hàng, bèn rủ mấy đứa bạn đi xem trai đẹp giải khuây.

Ai bản đồ dẫn đường như có thù với tôi, chỉ nhầm tới một quán bar phong cách tĩnh.

Chúng tôi không ý, cứ thế vào trong.

Quán này khá có gu, nhưng tôi lại thích mấy thứ bình dân.

Sau một vòng nhìn quanh, tôi gọi luôn một xô coca.

Trùng hợp thay, Cố Triết là một trong những nhà đầu tư của quán, hôm đó anh ta lại có mặt.

Khi bưng đồ , anh lịch sự nhắc:

“Coca pha rượu không nên uống nhiều, dễ tim đập nhanh…”

Lúc đó tôi đã bị bạn chuốc cho mấy ly, đầu óc choáng váng, chỉ thấy mặt có một anh đẹp trai liền nắm tay anh ta mà thốt :

“Trời đất ơi, nhân viên quán này đúng là cực phẩm! Một đêm bao nhiêu tiền vậy?”

“Tay này này, cơ bụng kia kìa, chất lượng cao ghê ha.”

Tôi uống đến mơ màng nên không nhớ rõ, nhưng theo bạn kể, tôi không chỉ sờ soạng mà còn định ôm eo anh ta rồi cưỡng hôn.

Bạn tôi lúc ấy chỉ muốn độn thổ, giả vờ không quen tôi.

Sáng hôm sau tỉnh rượu, mình đã trò gì, tôi xấu hổ không cho hết.

Thế nhưng vẫn không cưỡng lại nổi vẻ ngoài của anh ấy, mặt dày mò đến quán bar xin lỗi.

Miệng nói xin lỗi, tay thì không nhịn được kéo tay áo anh ấy, thì ngắm nghía cơ bắp ngực.

Tôi liên tục đến tìm suốt mười mấy ngày, cuối anh ấy chịu hết nổi, dồn tôi vào góc tường:

“Trình Tuyết Vi, đến xin lỗi hay đến sàm sỡ tôi vậy?”

Tôi cười hì hì.

“Nếu muốn quen tôi, thì không được gọi trai nữa.”

“Cũng không được mơ tưởng đến mấy anh đẹp trai khác. được không?” – Cố Triết điều kiện.

“Tất nhiên là được. Từ nay trái tim tôi chỉ thuộc về anh thôi.” – Tôi nghiêm túc cam kết.

Thực , hôm ấy là lần đầu tiên tôi định “chơi lớn” thử cảm giác gọi trai đẹp, hoàn toàn chỉ vì tò mò.

Ai lại đụng trúng gu của đời mình, từ đó trong tôi chẳng còn ai khác.

Tuy chia tay là tôi nói, nhưng người đề nghị chia tay lại là Cố Triết.

Anh bảo: công việc bệnh viện quá bận, không có thời gian bên tôi, không muốn tôi thiệt thòi.

Lý do gì mà xàm dữ vậy trời?

Tôi đương nhiên phải nói vài cay độc, giữ sĩ diện.

Nhưng bây giờ, tại sao lại thành tôi “lẳng lơ ong bướm”, còn liên quan đến tin nhắn gì đó?

Chuyện này chắc chắn có ẩn tình!

4

Hai tháng nay tôi không đi tìm Cố Triết, là vì tôi muốn được tự do.

Sau khi quen nhau rồi, anh ấy nói cho tôi nghề sự là bác sĩ.

Có bạn trai là bác sĩ, phiền phức nhất là bị quản từ đầu đến chân.

Người ta thì tay trong tay dạo phố, trời nóng nực mua ly trà sữa .

Còn Cố Triết thì cản lại, bảo thời tiết này mà uống là hại phổi, rồi đưa tôi ly trà gừng táo đỏ.

Ngày thường tôi đặt đồ ăn ngoài, toàn chọn món đậm vị như lẩu cay, xiên nướng.

Anh ấy sẽ ngồi giảng giải từng , ăn xong có tăng nguy cơ mắc đủ thứ bệnh.

Nghe xong tôi sợ đến mức hủy đơn luôn.

Vì vậy, lúc anh ấy đề nghị chia tay, tôi thấy rất khó hiểu.

Nhưng đồng thời lại có nhẹ nhõm.

Tôi có thỏa sức tung hoành trong thế giới của các món ăn chiên rán, đồ nướng, bia , tôm cay…

Không còn phải bịt mũi uống mấy loại thuốc bổ dưỡng do bệnh viện anh ấy nghiên cứu nữa.

Những cay độc tôi nói lúc chia tay chỉ là giữ diện, anh không phát hiện tôi ăn vặt khuya bên lề đường.

Hai tháng qua, bề ngoài tôi đóng vai nàng thất tình, suốt ngày đăng story buồn thảm mạng xã hội.

Những bài nhạc não nề như “Anh sao nỡ em buồn”, “Đêm nhớ anh” được tôi bật suốt.

Nhưng sau lưng thì tôi ăn uống thả ga.

Mấy món ăn liền quanh nhà tôi đã ăn gần hết.

Đồ , đồ nóng, đồ nhiều dầu mỡ, món gì cũng thử.

Cày phim xuyên đêm không ngừng nghỉ.

Kết quả là tự đưa mình vào bệnh viện.

Kế hoạch ban đầu của tôi là: ăn chơi cho đã, rồi mặt dày quay lại tìm anh ấy tái hợp. Ai lại tình cờ gặp ngay tại .

Phải là gặp lại người yêu cũ, tôi tuyệt đối sẽ không mặc bộ đồ lót hoạt hình “My Melody” như thế này!

Cặp to tròn của Melody lại nằm ngay giữa ngực tôi, nhìn mà thấy mắc cười.

Tôi thích kiểu dễ thương hài hước như vậy mà!

Nhưng giờ mỗi lần gặp Cố Triết, tôi đều ăn mặc rất gợi cảm, cố tình thu hút ánh nhìn của anh.

Nào là ren, nơ, lụa bó sát, quần nhỏ đính kim sa, thứ gì quyến rũ là tôi đều mặc.

Giờ mà anh phát hiện gu sự của tôi là phong cách đáng yêu kiểu con nít thế này, thì mặt mũi tôi còn mà giấu!

Tùy chỉnh
Danh sách chương