Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Người đàn ông trong bức ảnh tên là Đỗ Trạch Khải.
Tuy trông cũng bảnh bao, gia thế cũng không tệ.
Nhưng tôi là thẳng, còn cậu ta thì gay 100%.
Dù có nhốt chúng tôi chung phòng ba ngày ba đêm, cũng thể “nảy lửa” đâu.
Chị em ăn cùng khẩu vị, trời đánh là cái chắc!
Không biết là ai cố tình chọn góc hiểm đến thế.
Bức ảnh đó, rõ ràng tôi đang gắp thức ăn cho cậu ta, vậy nhìn từ phía đó lại giống như đang hôn nhau.
Có cần hiểu lầm đến mức này không?
Hồi mới quen Cố Triết, tôi đã để lại ấn tượng xấu là cô nàng mê bao trai đẹp.
Thường ngày còn hay than phiền anh không có dành cho tôi.
Bằng chứng lại rõ ràng như thế, thêm “tiền án”, bảo sao Cố Triết ghen bóng gió, rồi đưa ra quyết định chia tay.
Tôi kiên nhẫn giải thích tường tận mọi cho Cố Triết.
Cam đoan trăm phần trăm: nếu có “ăn vụng”, thì tôi ăn vặt, chứ không đời nào ăn… đàn ông.
Huống hồ tôi ăn uống bừa bãi đến mức tự đẩy mình vào viện, cũng coi như đã bị trừng phạt.
Sau khi xem xong đoạn tin nhắn đầy “tình chị em” giữa tôi và Đỗ Trạch Khải, khí áp quanh Cố Triết cùng cũng dịu lại.
“Vậy là… tất đều hiểu lầm?”
“Hoàn toàn! Trong tim em có mình anh, còn chỗ đâu cho ai nữa chứ?”
Lời tỏ tình hơi sến súa của tôi lại khiến anh cực kỳ hài lòng.
Anh dịu dàng xoa tôi.
“Vậy… hôm đó còn làm xong, hôm nay làm nốt nhé?”
Thân thể Cố Triết vẫn tràn đầy sức sống như xưa.
là sức bùng nổ quá kinh người, lại còn vin vào cớ say rượu để giả vờ không nghe không biết.
Đến cùng, tôi đã mệt đến mức phát không ra tiếng.
Còn anh thì tinh thần sảng khoái, vừa dậy đã pha trà dưỡng sinh, bị thuốc bổ cho tôi.
Tiện tay xóa hết mấy app đặt đồ ăn trong điện thoại của tôi.
Rồi còn nhạo gu thẩm mỹ của tôi.
Cái chứ, Melody thì sao?
Tối qua anh còn nâng niu không buông tay đấy thôi?
kể, lúc đó tôi lo lắng cho anh, đến thay đồ cũng không kịp.
Giờ còn dám tôi à?
Thấy tôi bắt lộ vẻ tức giận, cùng Cố Triết mới chịu ngậm miệng.
cùng cũng làm lành rồi.
Quả thật là họa phúc đi liền nhau.
Nhưng vẫn còn một giải quyết:
Rốt cuộc là ai đã bức ảnh kia rồi gửi cho Cố Triết?
13
Từ khi quen Cố Triết, số tôi đi ăn bạn bè giảm đi đáng kể.
duy nhất có nam giới đi cùng là buổi gặp Đỗ Trạch Khải.
Vậy cũng bị lại thì chắc chắn không tình cờ, là có người cố tình theo dõi.
Rốt cuộc là ai?
Tôi bị theo dõi cũng không ngày một ngày hai.
Đã thích bám đuôi như vậy, thì tôi chơi cho ra trò.
Thế là tôi quyết định đến quán bar gọi trai đẹp mình từng định đến.
Nhưng này, tôi nói Cố Triết để anh khỏi suy nghĩ lung tung.
Không ngờ anh lại rất dịu dàng: “Đừng chơi khuya quá, về sớm một chút.”
“Hả? Anh yên tâm thế luôn à?” tôi ngạc nhiên.
Cố Triết bật trêu chọc: “Sau đêm qua rồi, em còn trụ nổi không?”
tôi đỏ bừng, vớ lấy cái gối ném thẳng vào anh.
Tôi gọi một nhóm bạn đi cùng, xác nhận rõ địa mới vào quán.
Bên trong đúng là một bữa tiệc thị giác.
Mấy anh chàng cơ bắp mặc đồ công sở, lịch sự phục vụ từng bàn.
Tôi vừa định giơ tay sờ thử cơ bụng một chút…
Nhưng lại nghĩ đến ông chồng hay ghen ở nhà, và những lời cam kết tôi vừa hứa.
Thế là đành rụt tay về.
Không , hôm nay tôi tới đây là để “dụ rắn ra khỏi hang”, không thể sa đà vào sắc đẹp.
“Xem ra chị Vi nhà mình bị ăn sạch sành sanh rồi, giờ đụng tí là sợ.”
Mấy đứa bạn bắt châm chọc.
“Chỗ mình ngồi tối thiểu cũng năm con số, tranh thủ tận hưởng đi chị!”
“Chậc chậc, trai đẹp này là hàng hiếm đấy, lỡ rồi là mất luôn à nha ~”
Bọn họ như tú bà ấy, quảng cáo xôm tụ dữ thần, còn dùng khích tướng.
tôi lại dễ bị chiêu đó dụ.
Bàn tay bất giác giơ , cơ ngực này… tập kiểu vậy?
Đẹp muốn xỉu!
Ngay lúc đó, tôi thấy một ánh chớp nhỏ vụt qua ở góc quán.
Tuy ánh sáng mờ ảo, nhưng nhờ tôi đã đề phòng từ nên nhanh chóng xác định vị trí.
Tôi ra hiệu bằng mắt cho nhóm bạn.
đám đồng loạt xông tới, bao vây đối tượng.
Người này có gương kiểu đứng trong đám đông thì ai nhận ra.
Tôi giật lấy máy ảnh, trong đó quả nhiên toàn là ảnh .
Tôi không nhớ mình từng đắc tội loại người như vậy.
“Là anh tôi, khiến Cố Triết chia tay tôi sao?”
Tôi nghi hoặc hỏi.
“Là ai sai khiến anh làm này?”
Hắn lạnh: “ cô không biết còn nhiều lắm. Máy ảnh còn nhiều thứ hay ho lắm, cô tự xem đi.”
Tôi mở bộ nhớ máy.
Có rất nhiều ảnh của tôi, mới nhất là ảnh trong quán hôm nay.
Kéo xem thêm vài tấm nữa…
Cố Triết bắt xuất hiện trong khung hình.
Tôi dừng lại ở một ngày quen thuộc.
Sinh nhật của tôi.
Hôm đó tôi và Cố Triết đã hẹn nhau đi xem phim, rồi ăn tối sang trọng.
Nhưng ngay khi vào rạp, anh gọi điện: “Tuyết Vi, ở đây có một ca nặng, anh thể rời đi.”
Tôi lủi thủi một mình trải qua sinh nhật cô đơn nhất đời.
Sau đó còn giận đến mức không liên lạc anh một .
Nhưng trong đoạn ghi hình này, tôi lại nhìn thấy… một sự thật hoàn toàn .
14
Đó là vào lúc hai giờ sáng.
Ca phẫu thuật khẩn cấp của nhân cùng cũng kết thúc, đôi mắt Cố Triết đầy tia máu, anh lê thân thể mệt mỏi xe.
Lái xe đến dưới nhà tôi, anh không dám gõ cửa.
Đợi đến sáng hôm sau, khi tôi bị ra ngoài, anh mới rón rén cầm món quà đã bị kỹ, gõ nhẹ cửa nhà tôi.
Tôi lạnh giọng nói: “Không tới thì thôi, đừng biện minh. Nếu anh không để tâm, cứ nói thẳng.”
đó, anh dỗ tôi suốt một tháng trời, tôi mới chịu nguôi giận, miễn cưỡng làm hòa.
Không ngờ, hóa ra chính tôi mới là người quá đáng đến thế…
tôi tái nhợt, tim đập loạn, tôi vội mở tiếp video kế tiếp.
Khung hình hiện ra là phòng dược của viện.
Bác sĩ trực trong đó nói thân mật: “Bác sĩ Cố, lại đến mua thuốc cho bạn à?”
“Ừ, vị thuốc đắng quá, cô ấy đổ đi mất rồi. này tôi muốn loại ngọt hơn chút.”
“Trời đất, loại thuốc bổ này ngoài kia người ta xếp hàng còn mua , bạn anh lại còn đổ đi?”
Bác sĩ kia tròn mắt ngạc nhiên.
“Cô ấy kén ăn lắm, toàn ra ngoài ăn đồ không tốt cho sức khỏe. tôi, ít ra còn chịu uống chút thuốc này.”
Khi cúi thanh toán, trong mắt Cố Triết là một sự cưng chiều dịu dàng.
Cảnh quay chuyển sang một điểm sau khi tôi và anh chia tay.
Từ xa, Cố Triết lặng lẽ đi theo tôi.
Tôi kéo tay bạn, đứng tiệm trà sữa, háo hức nói: “Mau đi, bây giờ rốt cuộc cũng không bị Cố Triết quản nữa rồi! Muốn ăn , uống cũng hết!”
Anh đứng từ xa nhìn tôi ăn uống vô tư, hốc mắt lại đỏ .
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, tim tôi như bị ai siết chặt.
Người quay vẫn dừng lại: “Còn có cái này còn nặng hơn, có xem không?”
Xem chứ, tại sao không?
Tự mình gây , trốn tránh sao?
Tôi hít sâu, mở tiếp video.
Bắt là cảnh trong buổi tiệc của viện.
Đồng nghiệp trêu chọc: “Bác sĩ Cố, anh làm việc miệt mài thế, ngày nào cũng ở trong phòng mổ, chắc có cho bạn đâu nhỉ?”
“Không có còn đỡ, nghe nói bạn anh cũng mấy khi đến tìm, có khi cô ta có người rồi nên mới quên anh đấy!”
Sắc Cố Triết khẽ cứng lại.
Quả thực đó tôi thường than phiền anh bận, có anh hay không cũng nhau.
Thế nhưng anh vẫn cố giữ giọng bình tĩnh: “Không đâu, Tuyết Vi không người như thế. Cô ấy cũng có việc riêng làm.”
Mọi người ồ , ra vẻ không tin.
Ngay lúc đó, điện thoại anh reo tin nhắn.
Anh liếc nhìn, sắc lập tức thay đổi, đứng dậy rời khỏi bàn.
Chính ngày hôm đó, ngày anh nói chia tay tôi.