Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong Phó Thời Dư tràn ngập sự hài lòng.
Thiệu chưa kịp phản ứng, bị vệ sĩ tát mạnh một cái. Vệ sĩ cao hơn 1m8, nặng 160-170 cân, sức tát của anh ta khác xa với cái tát của tôi.
Ôi, trông vẻ đau lắm.
Tôi chớp chớp , thu lại ánh nhìn.
đàn ông mặt chưa kịp lau khô tóc, phần tóc đen trán hơi ướt. Trông giống hệt như một giờ , anh ra mạnh mẽ mức mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Anh à, em mỏi quá, anh cõng em về nhé.”
Tôi giơ hai về phía anh , anh nhẹ nhàng hỏi lại.
“Mỏi mà đứng lâu thế này để trò à?”
… rồi, tôi bị Thiệu làm liên lụy rồi.
tôi định rụt lại, thì Phó Thời Dư bế tôi lên, lại tư thế ngồi trong lòng anh . Tôi vòng qua cổ anh, nghiêm túc giải thích.
“ anh ta chặn em, không em . Em không lừa anh đâu, em thật sự rất mỏi. Nếu anh muốn làm gì nữa, chắc nó gãy luôn mất.”
Phó Thời Dư hoàn toàn không để ý lời đe dọa của tôi. Anh chứng minh bằng hành động rằng tôi chưa gãy.
“Vừa nãy em xuống mua đồ ăn vặt phải không?”
Đèn mặt nhấp nháy, tôi theo bản năng gật . Bên tai vang lên tiếng sột soạt, ngay sau , tôi bế lên ngồi.
“Chẳng phải em đói sao?”
Phó Thời Dư xé một mẩu bánh mì, đưa tôi.
Bây giờ anh tôi ăn, phải ngầm báo rằng mọi dài và cần bổ sung sức lực không?
Tôi mở miệng ăn, lúc này, lòng căm ghét Thiệu của tôi đạt đỉnh điểm.
“Gia Gia.”
Tôi nhận ánh Phó Thời Dư nhìn tôi, nhưng tôi mệt mức không muốn mở nữa.
“Em ăn khỏe thật đấy.” Anh nhận xét nhỏ nhẹ.
Vì thời gian qua tôi quen với thói quen của Phó Thời Dư nên gần như lập tức tôi hiểu ra, lẽ anh ám chỉ điều gì khác.
nhai bánh mì, tôi chợt nhớ lại vài .
Năm 17 tuổi, tôi và Thiệu cãi nhau bên lề đường. Mặt trời lặn, anh không thèm để ý tôi, tự đội mũ bảo hiểm và phóng mất. Tôi một bước dọc con đường ngoại ô, xung quanh không một chiếc nào.
Trần Tinh ở trường, tôi chỉ thể gọi Phó Thời Dư.
“Anh à, anh thể cử đón em không?”
Tôi lịch sự hỏi anh kế mà không mấy quen thuộc.
“Em một à?”
“Vâng.”
“Gửi vị trí anh.”
“ ạ, ơn anh.”
Nửa tiếng sau, một chiếc đen dừng mặt tôi, nhưng bước xuống lại Phó Thời Dư. Tôi không ngờ anh lại tự đón tôi, dù gì thì mẹ kế của tôi luôn miệng nói rằng Phó Thời Dư rất bận.
, thời tiết giống như bây giờ, vừa chớm xuân, gió lạnh mang theo hơi thở đậm chất mùa đông.
lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu nên ngồi vào ghế phụ, tôi bắt thấy óc quay cuồng, mơ màng ngủ thiếp .
Sau , Phó Thời Dư dừng , bế tôi ra khỏi ghế phụ. Tôi không thể mở hoàn toàn, giọng nói trở nên mơ hồ.
“ ơn anh…”
“Ừ, em cứ ngủ tiếp .”
“Ừm…”
Vừa dứt lời, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
không phải lần tiên Phó Thời Dư giúp tôi thu dọn tàn cuộc.
Tôi nghĩ, tình của mỗi đều dấu vết để lại, ngay cả với một kín đáo như Phó Thời Dư thế.
…
Tôi từ từ tỉnh táo lại, giơ ôm lấy vai đàn ông phía trên.
“Phó Thời Dư.”
“Ừ.”
“Em yêu anh.”
Anh cắn nhẹ vào dái tai tôi.
“Anh yêu em.”
Chúng tôi khép lại mọi một cách viên mãn.
Khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra rằng việc mất trí nhớ không hoàn toàn điều tồi tệ.
Ngày hôm , tỉnh dậy từ giường bệnh. Trong đêm xuân, tôi nghe thấy lời nói dối tiên.
“Anh bạn trai của em.”
Việc tôi tin tưởng điều chính khởi của câu này.
HẾT.