Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một lúc , anh ta chửi rủa tôi: “Sao người mắc bệnh không phải là cô?”
Giờ phút này, tôi đã không cần phải nhẫn nhịn nữa, ở bệnh viện hét lớn: “Đường Điềm không giữ mình sạch, lăng nhăng đàn ông, mắc bệnh rồi, liên quan đến tôi?”
Tôi chính là muốn cho tất mọi người xung quanh biết, Đường Điềm mắc bệnh AIDS, tôi muốn anh ta sống không bằng chết.
Đấy, mọi người đều nhìn phía chúng tôi.
Đường Lâm cảm thấy mất , vội vàng kéo tôi chui vào chỗ ít người: “Cô biết Phó Nghị có bệnh sớm? Sao cô không ngăn cản?”
“Cô ý hại em gái tôi?”
Tôi tức giận hất tay anh ta ra, chế giễu mỉa mai: “Đùa kiểu quốc tế à, làm sao mà tôi biết , huấn luyện viên cũng dạy tôi, sao tôi không mắc bệnh? Nói cho cùng, vẫn là do Đường Điềm tự mình không giữ mình sạch.”
“Còn nữa, tôi đã nhắc nhở anh sớm, còn hỏi cô ta trước anh xem có Phó Nghị không, là anh tin cô ta là gái ngoan, hơn nữa thân cô ta cũng ngụy biện, giờ xảy ra rồi, các người là tự làm tự chịu, đáng đời.”
Anh ta vừa vội vừa tức tối, muốn đánh tôi, tôi cảnh cáo anh ta: “Dám làm bậy, tôi liền thông báo cho thiên hạ biết, em gái ngọc nữ của anh mắc bệnh AIDS rồi, xem đến lúc ai còn cần cô ta?”
Anh ta gầm lên: “Vậy phải làm sao?”
Tôi cười lạnh: “Làm sao , mặc kệ chứ sao.”
Anh ta rất lo lắng, rất bất lực, tóm lấy tôi hỏi liền ba lần: “Hiểu Thuần, em nói xem có phải em gái bị chẩn đoán nhầm không?”
“Anh đang nghi ngờ bệnh viện à?”
Thấy sự khinh miệt của tôi, Đường Lâm suy sụp trượt xuống gốc tường, gào khóc thảm thiết.
Có bác sĩ đi tới, lạnh lùng cảnh cáo: “Xin hãy yên lặng.”
Tôi cũng nhắc nhở thúc giục anh ta: “Khóc vô dụng, việc quan quan trọng nhất giờ đi tìm Phó Nghị tính sổ, anh ta ý lây lan bệnh tật, cần phải chịu trách nhiệm pháp lý, anh có thể gắng hết sức giành một khoản tiền phòng thân cho Đường Điềm.”
Dưới sự khuyên bảo của tôi, Đường Lâm tỉnh táo lại, mắt đã có quyết .
Tôi muốn để anh ta đi tìm Phó Nghị gây , ầm ĩ tốt.
Dù sao Phó Nghị cũng chẳng phải thứ tốt đẹp .
khi Đường Điềm chuyển đến bệnh viện chuyên khoa, Đường Lâm liền bắt tay vào việc kiện Phó Nghị.
giờ, anh ta cũng không còn quan tâm đến danh dự của em gái nữa, lấy tiền, mới là câu trả lời cho em gái.
Ai ngờ, Đường Lâm còn chưa kiện Phó Nghị, Phó Nghị đã tìm đến bệnh viện trước, nói Đường Điềm ý lây bệnh, khiến anh ta mắc phải căn bệnh nan y.
Khiến Đường Điềm tức đến đỏ tía tai: “Mày là kẻ ác lại đi tố cáo trước.”
Đường Lâm tức giận bừng bừng: “Em gái tôi bị hại thành ra thế này, vậy mà còn có mũi đổ lỗi cho nó, nó là ngọc nữ ngoan hiền, vốn dĩ sắp gả cho đại gia, phải tổn thất đời cho em gái tôi, triệu.”
Phó Nghị nhà cao cửa rộng, quan hệ cũng rộng, căn không sợ bị đe dọa.
Ngược lại còn ung dung cười lớn, tiết lộ rất nhiều lịch sử huy hoàng của Đường Điềm.
“ mồi của tôi, tôi đều điều tra, cô ta ở sơn trang bị cưỡng h.i.ế.p tập thể, suýt nữa mất mạng, còn bày đặt ngọc nữ, đừng có làm người khác buồn nôn nữa.”
“Loại đàn bà thối nát như vậy, chắc chắn đã mắc bệnh lâu rồi, bệnh nhất là cô ta lây cho tôi, tôi đã mời luật sư rồi, cô ta phải cho tôi 5 triệu.”
“Nếu không, tôi có khối cách khiến cô ta ngồi tù mục xương.”
Đường Lâm kinh ngạc.
Anh ta cuối cùng cũng biết lần cấp cứu trước, không phải là leo núi thám hiểm, mà là bị người ta làm nhục.
Anh ta không muốn chấp nhận, không muốn đối , thậm chí không tin.
Anh ta chửi mắng Phó Nghị: “Mày nói bậy, em gái không phải loại người chơi bời lung tung.”
Phó Nghị chỉ vào tôi: “Có thật hay không, cô ta rõ nhất.”
Ánh mắt Đường Lâm khóa chặt vào tôi, tôi nói thật: “Điềm Điềm lấy c.h.ế.t ra ép, không cho tôi báo cảnh sát, cũng không cho tôi nói anh.”
Anh ta nắm chặt nắm đấm, sát khí đằng đằng có thể thấy rõ bằng mắt .
Tôi biết, không phải anh ta tức giận vì bị giấu giếm, mà là tức giận vì sự không chung thủy của em gái, và vì giấc mộng hào môn của anh ta tan vỡ.
Anh ta chỉ có thể bất lực gào phía Phó Nghị: “ giờ em gái tôi bị làm nhục rồi, phải cưới nó, nếu không thì cho nó triệu, dù sao cũng đã hủy hoại nó.”
Anh ta biết Phó Nghị có tiền, câu nào cũng nhắc đến tiền.
Phó Nghị như nghe cười lớn nhất thiên hạ: “Một hàng thối nát nghiện hộp đêm, cũng xứng gả cho tôi? Cũng đáng giá triệu?”
Bị sỉ nhục, Đường Lâm tức điên: “Súc , mày hại em gái , lại không chịu trách nhiệm, phải g.i.ế.c mày.”
Phó Nghị căn không sợ, nhanh nhẹn tung một cú đá, suýt nữa đá bay Đường Lâm: “Không biết tự lượng sức mình.”
“Em gái mày có bệnh, lây cho , phải cho triệu, một xu không thiếu, nếu không, có khối cách.”
nghênh ngang bỏ đi.
9
Đường Lâm bụng đầy tức giận, chỉ có thể trút giận lên tôi.
“Cô biết mà không báo, lòng có ý đồ quỷ quái ?”
“Còn nữa, cô mang cột thép nhà? Hại Điềm Điềm tan mộng hào môn, cũng hại tôi tan mộng hào môn.”
Tôi nhún vai: “Liên quan đến tôi, rõ ràng là tự cô ta ghen tị tôi, giành lấy cột thép của tôi để chơi, hơn nữa, anh còn lý lẽ hùng hồn, bảo cô ta học cơ mà.”
Đường Lâm bị lời nói của tôi làm cho nghẹn họng.
Anh ta muốn đánh tôi.
Nhưng khi tôi trùng , tôi đã lén học Taekwondo để phòng thân, anh ta căn không phải là đối thủ của tôi.
Mấy đòn đã bị tôi đánh gục xuống đất.
Đường Điềm phòng bệnh mang ánh mắt căm hận, đi phía Đường Lâm, cô ta chỉ vào tôi: “Là cô ta lắp đặt cột thép, là cô ta giới thiệu huấn luyện viên cho tôi, là cô ta ý muốn hủy hoại tôi.”
lại dùng ánh mắt sắc như d.a.o nhìn tôi: “Tại sao cô lại muốn hủy hoại tôi?”
Tôi cười: “Chẳng lẽ không phải cô chiếm dụng cột thép tôi dùng để tập thể dục, muốn thân đa tài đa nghệ, để vừa câu đại gia hộp đêm, vừa câu các anh lớn phòng livestream sao?”
“Hơn nữa tôi giới thiệu huấn luyện viên cho cô, chứ đâu có bảo cô làm bậy, là cô lẳng lơ, liên quan chó đến tôi.”
Lúc này, Đường Lâm nổi giận: “Phương Hiểu Thuần, mày ý, cũng phải g.i.ế.c mày.”
Tôi lùi lại mấy bước: “Đừng có động tay động chân, hay là nghĩ đến đường của anh đi, giấc mộng hào môn của em gái anh đã bị hủy rồi, giờ tôi cũng ly hôn anh.”
“Không phải anh vẫn luôn muốn cưới lại một người vợ có quyền có thế, đảm bảo cho anh và Đường Điềm đời vô lo sao? Nếu anh g.i.ế.c người, thì không còn tương lai nữa đâu đấy.”
Anh ta nghe xong, người đều suy sụp.
còn khá có khí phách: “Ly hôn thì ly hôn, Điềm Điềm nhất nhận , tôi cũng nhất tìm người phụ nữ tốt hơn cô gấp ngàn vạn lần.”
Trút giận xong, lại an ủi Đường Điềm.
“Điềm Điềm, em đừng vội, anh nhất không tha cho thằng súc Phó Nghị , nhất đòi triệu, bệnh AIDS cũng có thể kết hôn bình , em có triệu, cũng có thể lấy chồng , em đừng nản lòng, đừng kích động.”
Quả nhiên, anh ta không phải là ghê tởm nhất, chỉ có ghê tởm hơn.
Một người mang bệnh, tại sao còn muốn ra để chịu khổ.
Giống xấu xương tủy.
10
Anh ta tưởng tượng hình tượng người anh trai tốt của mình.
Ai ngờ, Đường Điềm tát một lên anh ta: “Trước đây anh ích kỷ, không quan tâm em, để em lầm đường lạc lối, giờ ai khiến anh lo bao đồng?”
“Em yêu Phó Nghị, em muốn ở bên anh ấy, dù sao anh ấy cũng có bệnh, chỉ có thể ở bên em, nếu anh gây , anh ấy không thèm để ý đến em.”
Nói rồi, liền gọi điện thoại xin lỗi Phó Nghị.
Nói mình không truy cứu trách nhiệm, chỉ muốn ở bên anh ấy.
Quả thực làm Đường Lâm tức c.h.ế.t đi .
Anh ta giật điện thoại của Đường Điềm, bắt đầu chửi mắng liên hồi.
Đường Điềm giật lại, nghe thấy Phó Nghị nói: “Em là tuyệt sắc giai nhân như vậy, anh quả thực cũng không nỡ bỏ em, thế này đi, em đồng ý anh một điều kiện, anh có thể không truy cứu việc em lây bệnh cho anh.”