Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
Căn hộ dịch vụ tôi thuê ở trung tâm thành phố, mỗi tháng mười hai nghìn.
Không rộng lắm, nhưng đầy đủ tiện nghi, view đẹp, thoáng đãng.
Sáng nào tôi cũng tập một bài yoga trọn vẹn trước cửa sổ lớn ngập nắng, sau đó tự tay chuẩn bị một bữa sáng tinh tế cho chính mình.
Tôi đang nghỉ phép — là ba tháng nghỉ phép tích lũy trong tám năm đi làm của tôi.
Trong thời gian này, tôi không cần gặp kỳ ai mình không muốn gặp, không phải xử lý kỳ chuyện bực mình nào.
Chỉ cần tận hưởng cuộc sống, và theo dõi một vở kịch cực hay.
Tin nhắn của Chu Hạo, phẫn nộ bới ban đầu, đến xuống giọng cầu xin, rồi đến cả trăm tin nhắn dồn dập sau này — tất cả đều là:
“Anh sai rồi.”
“Em đi.”
“Mình nói chuyện được không?”
Tôi không trả lời kỳ tin nào.
Tôi biết, phí khách sạn đắt đỏ và sự than phiền không ngừng của cả nhà đang dần bào mòn chút kiên nhẫn và hạn mức tín dụng ít ỏi còn lại của anh ta.
Anh ta sắp điên rồi.
Tôi cứ tưởng anh sẽ tiếp làm phiền tôi theo cách nhàm chán đó.
Nhưng rồi, anh ta nảy ra một “kế sách” mà anh ta cho là cao tay.
Tờ “giấy công tác” bị vò nát rồi cẩn thận duỗi thẳng ra — với con dấu và địa chỉ công ty tôi.
Anh ta quyết định đến công ty tôi làm loạn.
Muốn cho sếp và nghiệp của tôi biết rằng tôi là một người vợ “giả mạo công tác, bỏ nhà ra đi” để trốn tránh trách nhiệm gia .
Anh ta muốn phá tan sự nghiệp, phá hoại danh tiếng của tôi.
Với anh ta, đó là đòn trả thù độ//c ác nhất mà anh ta nghĩ ra được.
Chiều hôm đó, khi tôi đang đắp mặt nạ nghe nhạc cổ điển thì nhận được cuộc gọi chị Trương – trưởng phòng nhân sự của công ty, cũng là bạn thân và là người duy nhất biết kế hoạch “rắn thoát xác” lần này của tôi.
Giọng chị mang theo sự đè nén không nổi của tiếng cười:
“Lâm Mạn, chồng em tới rồi. Đang đứng trước quầy lễ tân ầm ĩ, gọi đích danh người phụ trách, nói rằng công ty mình ‘vô cớ nhân viên, phá hoại hạnh phúc gia người khác’.”
Tôi tháo tai nghe xuống, khóe môi cong lên từng chút.
“Anh ta trông rồi chị?”
“Như một con gà trống nổi điên, đầu tóc rối tung, mắt đỏ như máu, vest nhăn nhúm… còn thiếu nước lăn ra đất ăn vạ nữa thôi.” – giọng chị Trương đầy ảnh.
“Vất vả cho chị rồi. Làm đúng như chúng ta bàn nhé.”
“Cứ yên tâm.”
Tôi mường ra toàn cảnh sắp diễn ra:
Chị Trương sẽ mặc vest công sở gọn gàng, bước trên đôi giày cao gót, thong thả bước ra lễ tân.
Chị sẽ nói với giọng điềm và chuyên nghiệp nhất:
“Thưa anh, xin anh bình . Thứ nhất, việc nhân sự là nội công ty.”
“Thứ hai, sau khi xác minh, chị Lâm Mạn – thiết kế chính của công ty hiện đang trong thời gian nghỉ phép. Đây là kỳ nghỉ tích lũy trong ba năm và đã được công ty chính thức phê duyệt. Tất cả thủ đều hợp lệ.”
“Thứ ba, tờ ‘giấy công tác’ mà anh nhắc tới, công ty chúng tôi từng hành. Nếu anh cho rằng có hành vi giả mạo văn , chúng tôi đề nghị anh công an xử lý.”
Màn phản đòn đỉnh cao.
Tôi tưởng ra khuôn mặt Chu Hạo khi nghe thấy hai “nghỉ phép” và “ từng hành” – chắc chắn vô cùng đặc sắc.
Anh ta sẽ đứng ch//ết trân giữa sảnh công ty đông đúc, như đá bị sét đánh trúng, chịu đựng ánh mắt hiếu kỳ và dò xét của tất cả nhân viên xung quanh.
Ngay khoảnh khắc đó, mọi phẫn nộ, mọi tổn thương và thứ công lý tưởng của anh ta… sẽ trở thành một trò hề.
Anh ta bị tôi dắt mũi, một cách hoàn toàn, như một thằng hề bị lột sạch mặt nạ.
Sự thật , tàn nhẫn hơn kỳ lời mắng mỏ nào.
Rồi anh ta sẽ làm gì?
Với trí thông minh hạn chế đó, chắc chắn anh ta sẽ chọn cách ngu xuẩn nhất để tìm tôi.
Tôi cầm điện thoại, kiểm tra lịch sử tiêu dùng trên thẻ tín dụng.
Quả nhiên, đầy nửa tiếng sau, chuông cửa căn hộ của tôi đã bị ấn đến rung trời.
Tôi chậm rãi rửa sạch mặt nạ, thay một đồ ở nhà thoải mái, bước ra cửa và nhìn qua mắt mèo.
Một gương mặt vặn vẹo vì giận dữ hiện lên trong ống kính.
Tôi mở cửa.
“Lâm Mạn!”
Anh ta như một con thú hoang mất kiểm soát lao vào, mắt đỏ ngầu, gầm lên:
“Cô lừa tôi! Cô đâu có đi công tác gì hết!”
Giọng anh ta khản đặc, đầy nhục nhã khi bị lừa đến tận cùng.
Tôi lùi lại một bước để giữ khoảng cách an toàn, rồi gật đầu bình thản:
“Đúng vậy.”
Sự điềm của tôi đối lập hoàn toàn với cơn giận điên cuồng của anh ta.
“Không làm vậy, thoát cả nhà các người – một lũ hút m//áu?”
Câu nói như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, làm anh ta nguôi đi một nửa cơn giận. Nửa còn lại chuyển thành sự lực sâu sắc.
Anh ta nhìn quanh căn hộ – nhỏ hơn nhà tôi trước đây, nhưng chỗ nào cũng toát lên sự tinh tế và tự do.
Ánh mắt anh ta bắt đầu dao .
“Tại … tại em phải làm vậy?”
Giọng anh ta… run rẩy.
Tôi bước đến bàn làm việc, mở laptop, xoay màn phía anh ta.
“Để anh nhìn rõ một vài thứ.”
Trên màn là kê lương của tôi.
Thu nhập mỗi tháng – sau thuế – sáu con số rõ ràng.
Tôi mở thêm một thư mục nữa — cáo lợi nhuận đầu tư: cổ phiếu, quỹ, và cả danh mục đầu tư ở nước ngoài.
con số đang nhảy múa kia, đối với anh ta, chẳng khác nào dãy số thiên văn.
Cuối cùng, tôi mở hợp mua căn hộ của chúng tôi – điện tử – kèm theo lịch sử trả góp từng tháng.
Nguồn tiền cọc: Tài sản trước hôn nhân của tôi.
Tài khoản trả góp hàng tháng: Thẻ lương của tôi.
“Chu Hạo, nhìn cho kỹ.”
Giọng tôi không lớn, nhưng từng chữ đều đâm thẳng vào tim.
“Ngôi nhà đó, là ai đang gánh vác?”
“Anh lương tháng chỉ có tám nghìn, trừ hết sinh hoạt, tiền còn lại thậm chí không đủ để đóng phí quản lý nhà chung cư này một tháng.”
“Thế mà anh còn mặt dày yêu cầu tôi dùng tiền của mình, căn nhà của mình, để vô kiện đáp ứng mọi yêu cầu của gia anh?”
“Dựa vào đâu? Dựa vào việc anh là chồng tôi? Hay chỉ vì một câu ‘mẹ anh đã lên tiếng rồi’?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào màn , con số chói mắt kia như hàng trăm cây kim cắm vào lòng tự tôn vốn đã mong manh của anh ta.
Lần đầu tiên, anh ta bị buộc phải nhìn nhận một cách rõ ràng rằng – trong ngôi nhà mà anh ta đã sống ba năm nay – thân đang đóng vai gì.
Không phải trụ cột. Không phải chủ gia .
Thậm chí, ngay cả một người bạn hành xứng đáng cũng không bằng.
Anh ta chỉ là một “người ăn bám” chính hiệu – được tôi nuôi sống.
Khuôn mặt anh đỏ ửng, rồi tái mét, cuối cùng trở nên trắng bệch như tro tàn.
đầu vốn luôn ngẩng cao dần dần rũ xuống, cả người như thể bị rút hết xương sống.
Tôi nhìn anh ta thất thần, không hề thấy hả hê – chỉ thấy một nỗi mỏi mệt sâu sắc, như thể bụi đã phủ kín tất cả.
Tôi đóng máy tính, bước đến trước mặt anh ta:
“Giờ, tôi cho anh hai lựa chọn.”
“Một: lập tức yêu cầu anh cả và cả nhà anh ta cuốn xéo căn nhà đó, mẹ anh cũng không được phép bước vào nếu có sự ý của tôi. Còn anh – viết một cam kết, đảm bảo rằng nay gia nhỏ của chúng ta sẽ hoàn toàn độc lập với gia gốc của anh. Khi , chúng ta có thể tiếp nói chuyện.”
“Hai: ly hôn.”
04
Chu Hạo rời căn hộ của tôi, dáng vẻ hệt như xác sống.
Anh ta không trả lời, chỉ như con rối bị rút hết linh hồn, loạng choạng bước vào thang máy.
Tôi biết, anh ta sẽ đem nguyên văn lời tôi nói lại với mẹ mình.
Vì thân anh ta – giờ đây – đã không còn khả năng tự quyết định cứ gì.
Anh cần mẹ… chọn thay.
Và tôi cũng biết rõ mẹ chồng sẽ lựa chọn thế nào.
Gây chuyện.
Gây chuyện tới cùng, bùng nổ hoàn toàn, không chừa lại chút mặt mũi nào.
Quả nhiên, đến một tiếng sau, dưới tầng căn hộ của tôi đã vang lên một trận ồn ào hỗn loạn.
Tôi bước tới cửa sổ, hé nhẹ một góc rèm.
Ngay bên cạnh bồn hoa dưới sân, mẹ chồng đang dậm đùi bù lu bù loa trước mặt hàng xóm hiếu kỳ đang vây quanh.
Bên cạnh bà ta là anh cả Chu mặt đen như than, chị dâu Vương Cầm với vẻ mặt đanh đá, cùng ba đứa con nít đang lăng xăng không ngớt.
Tổng cộng sáu người – khí thế hùng hổ chẳng khác nào một toán quân sắp công thành.
“Loạn thật rồi! Con tiện nhân đó mà còn dám ra kiện với chúng ta!”
“Nó là thá gì! Một con gà mái không biết đẻ, còn muốn đuổi mẹ chồng nhà à?”
“Đi! Đến tìm nó! Hôm nay không lột được da con rắn độc đó, bà thề không làm người!”
Tiếng rống giận của mẹ chồng xuyên qua lớp kính hai lớp, vẫn loáng thoáng truyền vào tai tôi.
Bà ta xúi con trai lớn:
“Chu ! Mày nhìn em trai mày bị người ta bắt nạt thế mà không ra tay à? Mày định để nhà họ Chu chúng ta bị đạp xuống bùn ?”
Bị bà xúi giục, Chu giận dữ cúi đầu, dẫn đầu đoàn người xông vào sảnh căn hộ.
Chẳng bao lâu sau, cửa nhà tôi bị đập đến rung chuyển.
“Lâm Mạn! Con khốn nạn! Mày ra đây cho tao!”
Là tiếng thét chói tai của Vương Cầm.
“Mở cửa! Có giỏi thì đừng trốn trong đó! Ra đây nói chuyện cho rõ ràng!”
Là tiếng gào đe dọa của mẹ chồng.
Hòa lẫn trong đó là tiếng đập cửa ầm ầm của đàn ông và tiếng reo hò la hét của lũ trẻ.
Cánh cửa gỗ nặng nề của tôi ra tiếng rên rỉ khô khốc, đau đớn dưới đòn tấn công dồn dập.
Cả tầng lầu đều vang vọng tiếng gào rú hỗn loạn.
Tôi không sợ, cũng không hề lo lắng.
Tôi chỉ bình nhấc điện thoại, đầu tiên gọi nội tuyến cho quầy lễ tân:
“Alo, quầy lễ tân phải không? Tôi là Lâm Mạn ở căn 1808. Hiện có sáu người đang điên cuồng đập cửa nhà tôi, mắng và đe dọa, trọng ảnh hưởng đến an toàn sinh hoạt của tôi. Mong các anh cử bảo vệ lên xử lý ngay lập tức.”
Sau đó, tôi bấm 110.
“Alo, tôi cần án. Địa chỉ: XX đường, XX phường, tòa nhà XX International Apartment, tầng 18, phòng 1808. Có người tụ tập trước cửa nhà tôi, đập phá và gây rối, tôi hiện đang bị đe dọa trọng đến an toàn cá nhân.”
Giọng tôi điềm , rõ ràng và rành mạch.
Làm xong mọi thứ, tôi bước đến cửa, nhìn qua mắt mèo để ngắm trọn vở bi hài kịch bên ngoài.
Phản ứng của bảo vệ rất nhanh. Hai người mặc phục đã có mặt.
Họ lập tức can thiệp, kéo Chu và Vương Cầm đang đập cửa ra.
“Thưa anh chị, xin bình ! Có gì nói chuyện!”
thấy bảo vệ xuất hiện, mẹ chồng lập tức nhập vai diễn viên chính.
Bà ta “rầm” một tiếng ngã lăn ra sàn hành lang lạnh toát, hai chân giãy đành đạch, hai tay đập đùi đập ngực, gào lên câu quen thuộc nhất của mình:
“Ối trời ơi! Bảo vệ đánh người rồi! Không còn đạo lý nữa rồi!”
“Chúng tôi chỉ đến tìm con dâu để hỏi chuyện, vậy mà nó sai người đánh tôi – một bà già tội nghiệp thế này đây!”
Vương Cầm thì đứng chống nạnh, chỉ thẳng vào mặt bảo vệ mà rủa thô không ngừng.
Cả hành lang biến thành một chợ vỡ.
Đúng lúc , thang máy “ting” một tiếng mở ra. Mấy cảnh sát mặc phục bước ra, nhìn thấy cảnh trước mắt liền nhíu mày.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Ai cảnh sát?”
Tôi bước ra mở cửa đúng lúc, vẫn mặc đồ ngủ mềm mại, khuôn mặt còn vương chút ướt nước sau khi rửa mặt.
Sự xuất hiện của tôi khiến hiện trường lặng đi một giây.
Mọi ánh mắt lập tức dồn phía tôi.
Mẹ chồng nghẹn giọng không ra tiếng, Vương Cầm cũng cứng họng.
Tôi chẳng buồn quan tâm đến họ, bước thẳng đến trước mặt viên cảnh sát dẫn đầu, đưa ra chứng minh nhân dân và hợp thuê căn hộ điện tử.
“Chào anh cảnh sát, tôi là người án.”
Tôi chỉ phía mẹ chồng đang nằm vạ dưới đất, cùng Chu và Vương Cầm mặt mũi hằm hằm đứng bên cạnh.
“Họ là người nhà chồng tôi. Vì một số mâu thuẫn gia , họ đã kéo đến căn hộ tôi đang thuê, đập cửa và mắng liên trong hơn mười phút. Hiện tại tôi cảm thấy thân đang bị đe dọa trọng.”
Mẹ chồng nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Bà ta bật dậy mặt đất, hung hãn như một con sư tử điên, giơ nanh múa vuốt lao thẳng phía tôi.
“Để tao đánh chết đồ hồ ly tinh! Đồ vong ân bội nghĩa!”
Móng tay bà ta gần như sắp quệt trúng mặt tôi.
Tôi không né.
Vì tôi biết, cảnh sát sẽ ngăn bà ta lại.
Quả nhiên, bà ta còn kịp chạm tới tôi đã bị hai cảnh sát mỗi người một bên giữ chặt lấy cánh tay.
“Thả tôi ra! Tôi dạy dỗ con dâu của tôi thì có gì sai? Đó là lẽ trời!” Bà ta vẫn vùng vẫy điên cuồng.
Một cảnh sát giọng cảnh cáo:
“Bà cụ, xin bà bình ! Nếu bà còn tiếp tay chân, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế!”
Toàn quá trình đã bị một cư dân cùng tầng dùng điện thoại quay lại đầy đủ.
Đó là một cô gái trẻ, chắc vì bị tiếng ồn làm phiền nên mở cửa ra xem tình , khéo chứng kiến trọn vẹn màn kịch cao trào nhất.
Camera trong tay cô ghi rõ từng cảnh: mẹ chồng lăn lộn ăn vạ, Vương Cầm bới bằng lời lẽ khó nghe, còn Chu thì mặt mũi dữ tợn đầy sát khí.
Sau khi nắm rõ tình và kiểm tra camera hành lang, cảnh sát đưa ra cảnh cáo khắc với cả nhóm.
“Đây là khu căn hộ tư nhân, không phải nhà các vị. Hành vi của các vị đã có dấu hiệu gây rối trật tự công cộng, ảnh hưởng trọng đến sinh hoạt của người khác. Nếu còn tái diễn, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật và tiến hành tạm giữ.”
Cuối cùng, cả sáu người nhà mẹ chồng đã được “hộ tống” ra tòa nhà dưới sự giám sát của hai bảo vệ.
Khi họ rời đi, đại sảnh đã chật kín cư dân và nhân viên đứng xem.
ánh mắt tò mò, khinh miệt, xem kịch… như hàng trăm cây kim nung đỏ đâm thẳng vào người họ.
Thứ “thể diện” mà họ luôn tự hào, vào khoảnh khắc , bị xé nát không còn mảnh vụn, ném xuống đất cho người khác giẫm đạp.