Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Nhìn thấy tin nhắn đó, tôi đến bật cười.
Thằng ngốc này giao trễ cả tiếng còn dám nhắn tin hù tôi?
Còn nói người đánh giá xấu b/ị ch/ặ/t xư/ơng làm cùn cả cưa?
Tôi đảo một vòng, không nói nhiều, tặng luôn cho hắn một đánh giá một sao, rồi bình tĩnh nhắn lại:
【Không sao đâu anh trai, trà sữa tới muộn cũng được.
Hôm qua anh shipper giao cho tôi thịt hơi già, nhai muốn sái cả răng.
Tôi đang định cho vào nồi áp suất nấu lại lần nữa.】
Tôi khẽ cười khinh một tiếng, hù nói cho sướng thì ai làm được.
Tôi vứt điện thoại sang một , thèm quan tâm nữa.
Rút đại một cuốn tiểu thuyết từ giá sách xuống đọc.
Đọc được một lúc, tâm trạng tôi cũng nguôi ngoai phần , cơn giận ban nãy cũng tiêu tan hơn phân nửa.
Lúc này, tôi đầu thấy hơi… sợ.
Xã hội bây giờ loạn lắm, mấy người cực đoan đâu hiếm.
Như kiểu mấy vụ nổi cơn thịnh nộ trên đường rồi xuống tay người khác …
Chỉ vì mâu thuẫn nhỏ mà ra tay giết người cũng đâu chưa từng có.
Trong ký túc xá tôi còn có người vì nhận tin nhắn riêng xúc phạm trên mạng mà tự tử kia kìa.
Cũng vì chuyện đó mà tôi mới dọn ra ngoài ở riêng.
tới , tôi đầu thấy hơi hối hận vì lúc nãy hành động quá bốc đồng rồi.
Tôi đầu lo lắng thật sự chuyện vừa làm có thể khiến anh shipper nổi điên.
Lỡ đâu… anh ta thật sự là một kẻ điên thì sao?
Càng càng thấy rợn.
Một luồng khí lạnh như từ sống lưng lan lên khiến tôi dựng cả tóc gáy.
Tôi muốn gọi cảnh sát, nhưng lỡ đâu anh ta chỉ là nói cho sướng, chứ hề giết người thật thì sao?
Dù cảnh sát có tới, cùng lắm cũng chỉ nhắc nhở giáo dục một trận, nặng lắm thì giam vài ngày là cùng.
Lỡ đâu đó anh ta được thả ra rồi quay lại tìm tôi trả thù thì sao?
Anh ta lại biết rõ địa chỉ nhà tôi.
Đặt lúc tôi cũng ghi rõ đến tận số phòng, số nhà.
Mà tiền thuê chỗ này tôi đóng luôn ba tháng rồi, giờ bỏ thì mất trắng à?
đi lại, tôi thấy người khôn thì không nên chịu thiệt .
Tôi vàng gom đại mấy món cần thiết vào một cái túi nhỏ, lén lút cửa phòng, rón rén ra ngoài, rồi đi thẳng đến căn hộ 603 cạnh.
Căn này tôi thuê riêng từ , định để khi tốt nghiệp thì đầu làm livestream ở .
Phòng nhỏ, yên tĩnh, giá cũng rẻ.
Chưa từng kể kỳ ai rằng căn cạnh này cũng là tôi thuê.
Hành lang tối đen như mực.
Chỉ có tấm bảng ghi “Lối thoát hiểm” phát ra ánh sáng xanh lè yếu ớt.
Không hiểu sao, lúc này tim tôi đầu đập mạnh liên hồi, một cảm giác căng thẳng dâng lên không kiềm được.
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, chân nhẹ hẳn lại, cố gắng không làm bật đèn cảm ứng trong hành lang.
“Khụ! Khụ!”
Tầng 5 có người ho mấy tiếng.
Ngay đó là tiếng chân trầm nặng vang lên.
Có người đang đi lên.
Tiếng chân ngày càng rõ ràng.
Tim tôi đập loạn xạ.
Tôi chạy vào phòng 603, đóng sập cửa lại, thở dốc dựa lưng vào cửa.
Là anh shipper đó đến thật sao?
Tôi rón rén quay người lại, dán vào ống nhòm cửa.
Một thanh niên mặc áo vàng chói đang xách theo một ly trà sữa. Vẻ mặt cậu ta bình thản, có tí giận .
Cậu ta liếc nhìn số phòng trong hành lang, đó hấp tấp đi lên tầng trên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra không anh shipper giao trà sữa cho tôi.
Đúng là tự .
Thời buổi bây giờ, mấy người hai ba giờ sáng còn chưa ngủ thì thiếu gì, biết đâu người ta cũng chỉ đơn giản là thèm một ly trà sữa lúc nửa đêm thôi.
Tôi lau mồ hôi trên trán, định tạm nghỉ tạm trên ghế sofa đêm nay.
Giờ cũng muộn rồi, có chuyện gì thì mai tính tiếp.
Tôi vừa nằm xuống chuẩn bị chợp .
Điện thoại đột ngột đổ chuông.
Tiếng chuông vang lên chói tai giữa đêm tối, nghe đến rợn người.
Tôi giật nảy , sợ đến rùng cả người, vàng tắt máy ngay lập .
2
Là chị khóa trên sống ở tầng trên nhà tôi – hơn tôi hai khóa, hiện đi làm rồi.
Chị rất tốt, quen thân gần hết mọi người trong khu trọ, chỉ trừ bà lão khó tính ở tầng dưới.
Tôi chị có chung sở thích, nói chuyện cực kỳ hợp, nhanh chóng thân nhau như chị .
Bình thường chị cũng hay quan tâm, chăm sóc tôi lắm.
Tôi vừa định nhắn lại bảo đang ngủ rồi, có gì mai nói , thì tin nhắn của chị tới.
【Chu Linh, sao trà sữa của lại giao tới chỗ chị vậy?】
【???】
…Sao trà sữa lại giao tới chỗ chị ?
Tôi ứng dụng đặt ra kiểm tra, suýt thì cứng đờ cả người.
Tôi điền nhầm địa chỉ thật.
Hóa ra tôi đặt giao đến nhà chị .
, khi chị giúp tôi sửa điện thoại, tôi mời chị gà rán để cảm ơn, rồi cũng vài lần đặt vặt cho chị.
Tôi vô ý để địa chỉ đó thành mặc định lúc không hay.
Người shipper mà tôi vừa thấy… chính là anh ta – kẻ nhắn tin hù tôi.
Vậy thì… bây giờ chị …
Một cơn lạnh ngờ tràn lên ngực.
Tôi thấy sợ đến tê cả tay chân.
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, dò dẫm nhắn lại:
【Chị ơi… chị cửa rồi à?】
【Ừ, sao thế? Có chuyện gì à?】
【Vừa cửa ra là anh shipper cúi đầu xin lỗi rối rít, nói là dọc đường có chuyện nên mới giao muộn, van xin đừng đánh giá xấu ảnh.】
【Linh Linh, cậu nhóc đó cũng thành khẩn lắm, trông sắp khóc đến nơi rồi. Haizz, xã hội bây giờ mưu sinh vất vả, một đánh giá xấu bị trừ cả mấy trăm nghìn, đừng làm khó người ta nữa, kiểm tra xem trà sữa có vấn đề gì không là được rồi.】
【Vâng.】
Tôi thở phào đôi chút.
Tuy trong lòng không hoàn toàn đồng tình chị, vì rõ ràng shipper giao trễ còn nhắn tin nạt tôi, đánh giá xấu là chuyện chính đáng.
Nhưng đi lại, chuyện nhỏ nhặt thôi, thôi thì bớt một chuyện hơn.
Tôi tạm thời gật đầu cho qua.
Hóa ra anh ta chỉ là kiểu người thích nói mạnh .
【Chị để anh mang trà sữa xuống cho rồi đấy.】
Đọc đến , đồng tử tôi lập co rút.
Dù biết anh ta chỉ nói cho sướng, nhưng mấy câu hù ban nãy khiến tôi thấy lạnh gáy.
Giờ lại là đêm khuya thế này, tôi không tránh khỏi cảm giác an.
Tôi định nhắn lại:
“Thôi, khỏi, chị cứ cho anh shipper luôn cũng được.”
Chưa kịp gõ xong, ngoài cửa vang lên một tràng gõ cửa cực lớn, chấn động cả hành lang.
Tôi lập áp sát tai vào cửa.
Là… cửa phòng cạnh.
Tôi chợt nhớ ra— họ tôi còn đang ngủ trong phòng.
Hôm nay con bé tới chỗ tôi chơi.
Vậy mà tôi lại quên mất tăm nó luôn.
Tôi vàng cầm điện thoại lên, định nhắn tin nhắc nó đừng có cửa.
Ầm—cửa bị toang ra ngay khi tôi kịp gõ xong chữ.
“Gõ cái gì mà gõ! Đêm hôm rồi còn để người ta ngủ không vậy hả?”
Giọng họ tôi to như chuông, khí thế hừng hực.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi đến giao . Trễ thế này là do có việc dọc đường, tôi xin lỗi…”
“Giao gì cơ?”
“Trà sữa của cô Chu.”
“Của chị tôi á? Thôi được, đưa cho tôi đi.”
“Anh nhìn cái gì đấy? Đừng có vào trong, làm bẩn sàn nhà thì đừng trách tôi. Ghét nhất cái kiểu quê mùa nói chuyện còn mang theo giọng địa phương như mấy anh đấy, nghe phát bực.”
Tim tôi giật thót một cái.
Con bé này lúc cũng có lọc.
Tôi thật sự rất ghét nó.
Nhưng lúc này… tôi còn sợ nó sẽ chọc giận anh shipper có vẻ tâm lý ổn kia.
Nếu lỡ nó xảy ra chuyện gì… tôi nhất định chịu trách nhiệm.
Tôi từ từ ngồi thẳng dậy, ghé vào ống nhòm cửa, nhìn ra ngoài.
Anh shipper quay lưng về phía tôi, dưới ánh đèn vàng vọt lờ mờ, chiếc áo đồng phục của anh ta lấm lem, trông bẩn thỉu không chịu nổi.
Trên đó có vài vệt loang lổ màu cam đậm…
Nhìn kỹ… lại có chút giống như là máu.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì anh ta ngờ quay phắt đầu lại.
Khuôn mặt trong ống nhòm lập vặn vẹo biến dạng.
Đến cả khóe môi cũng cong lên một cách quái dị, môi run run như đang cố gắng kìm nén tiếng cười.
Đôi đỏ lừ đầy tơ máu nhìn chằm chằm về phía tôi—giống như có thể xuyên qua cánh cửa, nhìn thẳng vào trong.
Tôi hoảng loạn đến mức suýt kêu lên thành tiếng, đưa tay bịt lại, toàn thân như sụp xuống, ngồi bệt dưới sàn cửa.
Tim đập dồn dập như muốn nổ tung.
Không sao… không sao đâu…
Hắn không biết đang ở …
Tôi cố trấn an bản thân, nhưng cả người run lên bần bật.
ngoài im ắng một cách đáng sợ, không còn một tiếng động vang lên.