Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
thân Tô Chu Nguyệt là nữ thần của tôi.
Cô là một “bạch phú mỹ”, thức cao, tài năng, dịu dàng lại rộng lượng.
Tôi thường cảm thán vì sao mình không phải trai.
Một tháng trước, cô gả cho thái tử gia của giới Bắc Kinh, Mạnh Quan Đình.
Là phù dâu, tôi khóc đỏ mắt, trong tiệc tôi là người buồn nhất.
Bởi vì tôi cảm thấy trên đời không có người ông nào xứng đáng với cô .
Buồn hơn là, sau khi cô kết hôn chúng tôi có thể sẽ gặp nhau ngày càng ít.
Mạnh Quan Đình nhìn tôi cười đắc ý, kiêu căng lại khoe khoang.
Hắn vốn nổi tiếng là công tử ăn chơi, phong lưu.
Khi thân hẹn hò với hắn, tôi và hắn như nước với lửa.
Thường bị tôi chọc tức đến nỗi giận dữ nhưng vì nể mặt thân không phát tác.
Ngày cưới hắn cười như gió xuân.
Nói với tôi: “Đường Ý, cô đừng bám lấy Chu Nguyệt nhà tôi nữa, cô là của tôi.”
“Bóng đèn, tự biết điều .”
Tôi giận đến nghiến răng.
Quay đầu thì thoáng thấy một người ông có ngũ quan hơi giống Mạnh Quan Đình đang tới.
Người đó cao ráo, chân dài, khí chất ôn nhã lạnh nhạt.
Vốn kiêu căng ngạo mạn như Mạnh Quan Đình nhìn thấy anh liền lập tức đứng đắn.
Quy củ gọi một tiếng: “Anh.”
Người ông khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt lại trên người tôi.
Mạnh Quan Đình chủ giới thiệu: “Đây là Đường Ý, thân của Chu Nguyệt.”
“Đây là anh của tôi, Mạnh Quan Hạc.”
Mạnh Quan Hạc ít lời, cũng hơi gật đầu với tôi.
Tôi nhìn anh , mắt sáng lên.
Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu.
Trong bữa tiệc, tôi ngồi cạnh Mạnh Quan Hạc.
Tôi mở miệng hỏi ngay: “Anh độc thân không?”
Câu hỏi thẳng thừng khiến Mạnh Quan Hạc hơi khựng lại.
bàn ngoài tôi là người nhà bên nam.
Mọi người nhìn tôi đầy kinh ngạc, sắc mặt vi diệu.
Mạnh Quan Hạc một chút, chậm rãi mở miệng: “Độc thân.”
“Vậy cho tôi xin liên lạc nhé!”
Tôi chủ đưa mã QR, anh liếc nhìn tôi một cái.
Có lẽ vì họ hàng bè ở đó, lại là ngày vui nên anh không tiện chối người bên nhà gái .
Đồng ý.
Tôi vui vẻ thêm liên lạc, cứ thế nói chuyện với Mạnh Quan Hạc.
Anh rất có giáo dưỡng, mang lễ phép xa cách, câu nào cũng trả lời.
Tôi tất nhiên biết anh thật không muốn để ý đến tôi, nhưng không sao, trái cấm tôi đã quyết tâm bẻ rồi.
Mạnh Quan Hạc hơn tôi 5 tuổi, khi biết anh là giáo sư đại tôi hơi ngạc nhiên.
đường của nhà họ Mạnh, là trưởng thì không kinh doanh cũng phải làm chính trị.
Vậy lại nghiên cứu thuật.
Khó trách khí chất như ngọc như mực.
“Mạnh giáo sư, anh đẹp trai thật đấy!”
“Tôi chưa từng thấy người ông nào đẹp hơn anh.”
Mọi người trên bàn như bị yểm chú, cứng đờ.
Tôi thấy phản ứng của họ rất lạ.
Nhưng tâm trí tôi toàn đặt trên Mạnh Quan Hạc nên cũng không nghĩ nhiều.
cho là thẳng thắn của tôi khiến họ hoảng sợ.
Mạnh Quan Hạc vốn đang uống canh, nghe lời tôi thì ngẩng đầu nhìn thẳng tôi.
Sắc mặt nhạt nhẽo, đáp một câu: “Quá khen.”
—
02
Hoa trên núi cao không dễ hái.
Vì muốn hái Mạnh Quan Hạc, gả vào nhà họ Mạnh và ở cạnh nữ thần của tôi.
Tôi đặc biệt hỏi một người dày dạn tình trường.
Cô cho tôi bốn chữ.
Thẳng thắn, táo bạo.
“Đối với hoa trên núi cao, cô chơi kiểu ngại ngùng là chết chắc, nhất định phải thẳng thắn táo bạo.”
“Người trầm lặng thích người chủ .”
Tôi và áp dụng ngay, lên mạng tra thêm.
Thấy một bài dạy cách gọi “chồng”, tôi bừng tỉnh.
Xoa tay hăm hở.
Đưa tôi một anh đẹp trai, tôi giờ mạnh ghê lắm.
Mở khung chat WeChat với Mạnh Quan Hạc.
Tôi nhắn thẳng: [Chồng ơi ngủ ngon.]
Mạnh Quan Hạc: [Nhắn nhầm người rồi.]
Tôi cười: [Không , chồng của em có anh.]
Mạnh Quan Hạc: [Cô Đường, tôi chưa quen cũng chưa kết hôn với cô, xin cẩn trọng lời nói.]
Tôi khoái chí, người ông nghiêm túc quá.
Tôi: [Vậy anh quen và cưới em .]
Im lặng rất lâu——
Mạnh Quan Hạc: [Cô Đường, tự trọng.]
Thấy tin nhắn đó, tôi cười lăn qua màn hình.
Đây chính là niềm vui đuổi anh lớn tuổi sao.
Quả thật thú vị.
[Chồng ơi, mai em nghe anh bài.]
Mạnh Quan Hạc không trả lời.
hôm đó, tôi thường xuyên đến trường nghe lén bài của anh.
Trên bục bốn phía, vest thắt cà vạt, kính gọng vàng, Mạnh Quan Hạc vừa nghiêm vừa cuốn hút.
Mọi cử , lời nói của anh khiến tôi thích mắt.
Trong lớp, Mạnh Quan Hạc đưa một câu hỏi.
Trong lúc suy nghĩ, tôi lén dùng điện thoại nhắn cho anh.
[Chồng ơi đẹp trai quá.]
[Chồng ơi hay quá.]
[Chồng ơi tan ăn nhé?]
Điện thoại bên cạnh bục sáng lên.
Mạnh Quan Hạc liếc nhìn màn hình, rồi ánh mắt xuyên qua đám đông trên mặt tôi.
Tôi làm khẩu hình cho anh, hai chữ: “Chồng ơi.”
Ánh mắt sau tròng kính hơi lóe lên.
Tôi thấy bàn tay thon dài như ngọc của anh cầm micro đen.
Môi mỏng khẽ mở, đọc tên tôi.
“Đường Ý, em trả lời câu hỏi.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe tên mình miệng anh.
Không hiểu sao tim tôi loạn nhịp.
Rung .
Tôi là một người ngoài nghe lén lại có tâm tư không trong sáng, làm sao biết anh hỏi gì.
Anh chắc là muốn dạy cho tôi một bài nhỏ.
Muốn tôi biết khó lui.
Không đời nào.
Trong đường lớn, mọi người nhìn nhau, tìm xem người giáo sư nhắc tới.
Tôi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Quan Hạc, ánh mắt thoáng qua tinh nghịch.
Thản nhiên nói lớn: “Chồng ơi, câu em không biết.”
phòng ồn ào.
Tiếng trêu chọc vang lên không dứt.
Mạnh Quan Hạc mặt không đổi, nhưng tôi thấy yết hầu anh khẽ trượt xuống.
Anh bình thản nói một câu: “Ngồi xuống.”
Về chuyện tôi gọi anh là chồng, anh không giải thích không phủ nhận.
Trực tiếp gọi tên người tiếp .
đó tôi nổi tiếng, sinh viên của Mạnh Quan Hạc biết anh có một “vị hôn thê” thường xuyên đến nghe bài.
Tôi cũng không giấu nữa.
hàng cuối, giờ lên hàng đầu.
Đường đường chính chính nhìn anh.
Nhưng anh không gọi tôi trả lời câu hỏi nữa.
Vẫn lạnh nhạt xa cách.
—
03
Mạnh Quan Hạc như đổ sắt không vào, khó đuổi .
đuổi một tháng tôi bắt đầu mệt.
Lần trước trời mưa to, tôi vẫn đến nghe bài của anh.
Kết quả cảm lạnh.
Hôm nay nghe bài, tôi mệt mỏi .
Khó gục trên bàn, tình ngủ quên.
Cho đến khi nghe thấy Mạnh Quan Hạc gọi tên tôi.
Tôi khó ngẩng đầu khỏi cánh tay, đầu óc choáng váng.
Anh chạm trán tôi, nhíu mày: “Em sốt rồi.”
Anh định rút tay về, tôi vội nắm lấy.
Má tựa vào tay anh cọ cọ.
thức thì thầm: “Lạnh lạnh, dễ quá.”
Mạnh Quan Hạc người khựng lại, môi mỏng mím chặt.
Chắc tôi sốt mơ màng, thật coi anh là chồng.
Mắt hoe đỏ nhìn anh tủi thân: “Chồng ơi, em khó .”
Cuối , Mạnh Quan Hạc bất đắc dĩ bế tôi khỏi lớp.
Tôi nửa mê nửa tỉnh.
biết mình được anh bế lên xe.
Vì cứ bám lấy anh không buông, anh gọi điện cho tài xế.
Trên ghế sau, tôi như gấu túi bám lấy anh.
Đường nhiều đèn đỏ, xe chạy chạy .
Tôi khó cọ vào người anh.
Ánh mắt Mạnh Quan Hạc hơi tối.
Anh nắm lấy tôi, cố đẩy .
Trong lúc cử , tôi bị gì đó chạm phải, tay nắm lại lầm bầm: “Đừng chọc em.”
Cơ thể Mạnh Quan Hạc đột ngột căng cứng, hô hấp gấp hơn.
Anh đặt tay lên tay tôi, trầm khàn kìm nén.
Dỗ: “Ngoan, buông tay.”
“Không buông.”
Tôi vùi mặt vào vai anh phản đối.
Mạnh Quan Hạc trầm xuống: “Đường Ý!”
Tôi được đà lấn tới: “Anh đồng ý làm chồng em được không?”
Đổi lại là Mạnh Quan Hạc thực giận, lập tức gỡ tôi khỏi người anh.
Trước giờ anh luôn nhường nhịn lý của tôi.
Lúc đã hơi nổi giận.
Dùng thắt lưng rút trói tay tôi đang quậy.
Đôi tay đẹp như đâm vào tim tôi bóp cằm tôi.
Tôi nghe thấy anh hơi cảnh cáo: “ quậy nữa, tôi ném em xuống xe.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, hơi bị dọa.
Trong vẻ lạnh lùng bực bội , đôi mắt đen của anh xoáy trào cảm xúc quen thuộc.
Khiến tôi nhớ đến một người.
của dì tôi, tôi gọi là Tam ca, kẻ lăn lộn chốn giang hồ, đầy mùi máu.
Dù đã cố kiềm chế trước chúng tôi nhưng sát khí trong xương vẫn không che nổi.
Mỗi lần gặp tôi sợ.
Tay Mạnh Quan Hạc bóp cằm tôi càng nặng.
Lạnh : “Đường Ý, đừng chọc tôi nữa.”
“ nay không được đến trường.”
“Nghe thì gật đầu.”
Tôi đau co người lại, đầu óc mê man vì sốt nhưng dưới uy hiếp lại tỉnh táo.
Gật đầu trong ánh mắt anh.
Mạnh Quan Hạc quan sát sắc mặt tôi, sau đó buông tay.
Ánh mắt rơi xuống môi tôi, nhíu mày.
Nói một câu: “Yếu đuối.”
Không nhìn cũng biết, chỗ ngón tay anh bóp chắc đỏ chói.
Phần lại tôi ngoan ngoãn co người ở bên cạnh.
Ngủ thiếp .