Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Sinh nhật sáu mươi của cụ nhà họ Mạnh, khách khứa toàn là quyền quý.
Bạn thân Tô Nguyệt gọi tôi cùng đi.
Ban đầu tôi định từ chối, vừa nghĩ đến Mạnh Quan Hạc liền mặt dày đi theo.
Lời cảnh cáo của tam tôi có nghe, không để tâm.
Dù sao quá khứ của Mạnh Quan Hạc cũng là chuyện đã qua.
Bây giờ anh chỉ là một giáo sư đại học.
Từ đầu mục tiêu chính của tôi là gả vào nhà họ Mạnh, Mạnh Quan Hạc chẳng qua là tấm thẻ vào cửa.
Nghĩ như vậy, nỗi phiền muộn tan biến.
Tìm lại được mục đích ban đầu, mọi chuyện đơn giản.
Tình yêu mơ hồ xa vời không quan trọng.
Chồng đẹp trai, giàu có, không phiền phức là quan trọng nhất.
Tới nhà họ Mạnh chào hỏi bạn thân, cô ấy hỏi tôi còn thích Mạnh Quan Hạc không.
Tôi gật đầu liên tục.
Cô ấy nói: “Có một phụ nữ thân với anh , mình hỏi A Đình thì anh bảo đó là tri kỷ của anh .”
“Mình thấy trong mắt cô ấy toàn là tình ý, tình địch này không đơn giản đâu.”
Tôi tức nhớ tới người phụ nữ mặc váy đỏ bữa tiệc riêng.
Thấy bóng dáng Mạnh Quan Hạc, tôi đi thẳng tới.
Anh cũng không ngạc khi thấy tôi, thái độ nhạt.
Người phụ nữ váy đỏ quen mặt kia cũng đó.
Lại là váy đỏ.
Đây là lần đầu tôi nhìn rõ mặt cô .
Dáng người cực đẹp, toàn thân toát ra mùi vị phụ nữ.
Đôi mắt câu hồn, khóe miệng đầy phong tình.
Nhìn đến nỗi tôi ngây người, suýt chảy dãi.
Quên mất thân phận tình địch.
Thấy tôi dán mắt nhìn, cô cười vui vẻ.
Quay sang nói với Mạnh Quan Hạc: “Đứa nhỏ nhà anh à, thấy tôi thì chẳng nổi.”
Mạnh Quan Hạc lên chặn ngang tầm mắt tôi.
Tôi chợt nhớ mục đích của mình, bèn ôm chặt cánh tay anh.
Nhìn thẳng vào người đẹp kia: “Tôi không phải con nít.”
Người phụ nữ cười càng vui: “A Hạc, không giới thiệu sao?”
Mạnh Quan Hạc liếc tôi một cái, nói: “Không cần.”
Rồi rút tay ra.
Tôi tức tối trừng mắt với anh, sau đó xoay người bỏ đi.
còn dám đối chọi với tam , rõ ràng trong lòng có tình.
Bây giờ lại giả vờ cao ngạo lùng.
Cứ giả đi, giả tiếp đi.
Tôi hậm hực, liền trò chuyện cùng mấy thanh niên tài tuấn đó.
“Đường An Ý.”
Trong lúc nói chuyện, bên cạnh lại xuất hiện một người tôi rất quen.
Tôi ngơ ngác nhìn: “Tưởng Dực.”
“Đúng là cậu à, lâu lắm không gặp.”
Ánh mắt Tưởng Dực dịu dàng, tim tôi loạn nhịp.
Người thầm thương lúc thiếu niên, nay gặp lại, như thể quay về thời học sinh.
“Cậu… cậu về nước rồi.”
Tưởng Dực gật đầu, so với năm xưa không thay đổi nhiều.
Giọng nói vẫn ấm áp, khí chất vẫn ôn hòa.
Tâm trí tôi bị “bạch nguyệt quang” bất ngờ xuất hiện này hút .
Không hay biết trong mắt Mạnh Quan Hạc đang dậy sóng.
Tưởng Dực trò chuyện rành rẽ, kể lại nhiều chuyện thuở đi học.
Khoảng cách tám năm tức thu hẹp.
Rượu uống liên tiếp, đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Không biết từ lúc nào, tôi đã rời khỏi tiệc.
Tưởng Dực đỡ tôi đến một chiếc xe: “Cậu say rồi, để tôi đưa về.”
Trực giác thấy không ổn, tôi gạt tay anh .
“Tôi phải chào Nguyệt đã.”
Tưởng Dực giữ tôi, giọng vẫn dịu: “Tôi đã nói với cô ấy rồi, cậu không cần quay lại.”
Tôi lắc lắc đầu: “Không được, tôi phải đi tìm Mạnh Quan Hạc.”
“Không thể để anh ấy bị người phụ nữ khác cướp đi.”
Tôi muốn đi, Tưởng Dực càng giữ chặt.
Dần mất kiên nhẫn, anh chửi thề: “M* nó, phiền chết!”
Gương mặt ôn hòa bỗng trở nên dữ tợn, kéo tôi nhét vào xe.
Đầu óc mơ màng của tôi tức cảnh , tôi giãy giụa kêu cứu.
Tưởng Dực hoàn toàn xé bỏ lớp vỏ, nghe tôi hét liền giơ tay định tát.
Ngay giây sau, hắn bị ai đó nắm cổ áo đá một cú, ngã lăn ra đất.
Sức mạnh quá lớn hắn không thể gượng dậy.
Hai vệ sĩ áo đen tới, nhét giẻ vào miệng rồi lôi hắn đi.
Tôi nhìn thấy gương mặt Mạnh Quan Hạc, sau bàng hoàng òa khóc.
Không màng vẻ mặt u ám của anh, tôi nhào vào lòng anh khóc nức nở.
Anh không an ủi, ngược lại đánh mạnh vào mông tôi.
Lực cực lớn, đau đến nỗi tôi chửi anh.
Đổi lại là đòn còn nặng hơn.
Cuối cùng tôi nức nở cầu xin: “Đừng đánh nữa.”
“Đau quá.”
Giọng Mạnh Quan Hạc cứng: “Đau nhớ lâu.”
—
12
Anh bế tôi về mình.
Tôi nghe thấy anh gọi điện bảo bác sĩ tới.
Cơ thể tôi như bốc hỏa, máu sôi trào.
Không ngừng cọ sát vào người anh.
Tôi khó chịu đến phát khóc: “Mạnh Quan Hạc, em khó chịu quá.”
Anh ngồi cạnh, không đậy.
Mặc cho tôi giãy giụa, bình thản nhìn sự狼狽 của tôi.
Tôi biết mình đã uống rượu có pha thuốc.
Sự thờ ơ của anh tôi vừa ấm ức vừa giận, lại thêm thất bại.
Tôi tức lên, mắng: “Anh có phải đàn không, anh không được hả!”
Anh không giận, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm tôi.
Giọng điệu bình thản: “Không phải chính em nói tôi vừa già vừa không được sao?”
Tôi nghẹn lời.
Anh quả ghi thù.
Tôi gan bỗng lớn, trực tiếp ngồi lên người anh.
“Anh không được thì để em.”
Anh cười: “Được thôi, em biết làm không?”
Tôi thật sự không biết, chỉ có thể theo bản năng hôn anh.
Vụng về, non nớt.
Ánh mắt anh dần tối.
Anh để mặc tôi chủ .
tôi chẳng có chút kinh nghiệm, giả vờ thành thạo đã run lên xấu hổ.
Sau đó tôi hoàn toàn không biết nên làm gì.
Tôi khó chịu rúc vào vai anh, cắn anh.
Bàn tay anh ôm gáy tôi, chậm rãi vuốt ve.
Giọng khàn khàn: “Giờ tôi cho em hai lựa chọn.”
“Một là chờ bác sĩ đến giúp, hai là tôi giúp em.”
“Em chọn cái nào?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.
Do dự rồi hỏi: “Nếu chọn anh, anh đồng ý làm chồng em không?”
Trong đáy mắt đen như vực sâu của anh dậy sóng.
Anh đáp gọn: “Được.”
Tôi tức nói: “Em chọn anh, em chọn anh.”
Bàn tay anh siết chặt eo tôi, cúi xuống ngấu nghiến môi tôi.
Khác với vẻ ngoài cao ngạo, nụ hôn của anh vừa sâu vừa nặng.
Tôi toàn thân mềm nhũn, đầu óc nóng đến chẳng còn suy nghĩ.
Dục vọng như thủy triều dâng tràn, tôi bị cuốn vào.
Mỗi lần tưởng chừng sắp thoát, lại bị dây leo trói kéo về.
Càng lúc càng sâu, càng lúc càng chìm.
Tôi bật khóc: “Không muốn nữa.”
Tiếng nam trầm khàn sát tai: “Còn chịu được không?”
“Tôi sai rồi.”
Ngón tay anh lướt qua tấc da run rẩy, bật cười : “Muộn rồi.”
đêm không ngủ, gần sáng tôi yên ổn ngủ.
Tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
Tôi vẫn trong anh.
Bên cạnh đặt sẵn quần áo sạch.
Vào tắm, tôi giật mình.
Trên người đầy dấu vết loang lổ, rõ ràng đến kinh người.
mảnh ký ức đêm qua ùa về.
Tôi che mặt, để hơi nóng làm mặt đỏ bừng.
—
13
Tôi qua đêm anh, nhà họ Mạnh biết.
Mạnh Quan Hạc trực tiếp dẫn tôi ra mắt gia đình.
Bằng giọng điệu như thông , nói với mọi người rằng tôi và anh sẽ kết hôn.
Mạnh Quan Đình tức đen mặt.
Bạn thân Tô Nguyệt kéo tôi vào trò chuyện hồi lâu, lo lắng hỏi:
“Cậu thật sự nghĩ kỹ chưa?”
“Tất rồi, mình thích Mạnh Quan Hạc, không chỉ cậu.”
“Dĩ cậu cũng là lý do quan trọng.”
Tô Nguyệt ôm tôi, nói: “An An, mình luôn mong cậu hạnh phúc.”
“Cậu vào nhà họ Mạnh mình rất vui, mình càng mong cậu có hạnh phúc riêng.”
“Anh mình cũng không hiểu rõ lắm, A Đình rất kiêng nể anh trai, ít khi nói.”
“ mình mơ hồ nghe vài tin đồn, anh ấy không đơn giản như cậu nghĩ.”
Tôi vỗ lưng bạn: “Mình biết hết.”
“Mình đã quyết rồi, cậu yên tâm đi.”
—
14
Mạnh Quan Hạc hành quyết đoán, hôm sau đưa tôi đi làm giấy kết hôn.
Cầm cuốn sổ đỏ trên tay, tôi thấy không thật.
Vậy là kết hôn rồi.
Mạnh Quan Hạc thật sự là chồng tôi.
Nhìn cảnh phố phường ngoài cửa sổ xe lướt qua, tôi hỏi: “Anh đưa em đi đâu?”
Đèn đỏ, xe dừng.
Anh nghiêng mặt nhìn tôi, giọng nhạt: “Khách sạn.”
“Đ… đi khách sạn làm gì?”
Anh không đáp, đôi mắt đen sâu nhìn tôi đến đỏ mặt.
Bất ngờ anh nâng cằm tôi: “Dễ đỏ mặt thế.”
“Đang nghĩ gì? Nghĩ tôi không mặc đồ hay nghĩ dáng vẻ chủ hôm qua của em?”
Anh nói câu đó mặt tỉnh bơ, không nghe cứ tưởng đang hỏi “em ăn cơm chưa”.
Ngón tay anh miết khóe môi tôi còn nứt.
Tôi tức giận cắn tay anh.
Ánh mắt anh tối lại.
“Thích tay tôi à?”
Tôi vội nhả ra, lùi người.
Miệng tôi giỏi chứ thực tế lại nhát.
Tự mình trêu chọc anh thì khác, anh chủ tôi không chống đỡ nổi.
Mặt tôi đỏ bừng: “Mạnh giáo sư, ban lưu manh!”
Đèn xanh, anh thu lại ánh mắt, tập trung lái xe.
Nghiêm túc như thể màn trêu chọc vừa rồi là ảo giác của tôi.
Hoa cao ngạo gì chứ, rõ ràng là quân tử giả dối.
Đóng kịch giỏi lắm.
Anh chở tôi về nhà, dặn vài nữa dọn sang cùng.
Tôi gật đầu.
“Tưởng Dực thì sao?”
Ánh mắt anh liếc sang, tôi tức né tránh.
“Bị tôi đánh gãy chân, cảnh sát nhốt rồi.”
Anh nói thản , thấy tôi im lặng bèn cười : “Sao, còn nhớ hắn?”
Anh bỗng nói: “Đường An Ý, tam em chắc đã kể chuyện của tôi.”
“Tôi không phải người tốt, ngược lại là kẻ thù tất .”
“Ai đắc tội hay phản bội tôi không có kết cục tốt.”
“Tốt nhất em ngoan ngoãn, hối hận cũng muộn rồi.”
“Tôi nhớ gì chứ, tôi đâu có bệnh, loại cặn bã đó đáng đời.”
Tôi im lặng, chỉ nghĩ có những người như thối nát từ đầu.
Hoặc là, khi còn trẻ mình thích, tự tô vẽ ánh sáng cho họ.
Nên không thấy rõ bản chất.
Cái gọi là bạch nguyệt quang, chẳng qua chỉ là ảo tưởng thời thiếu nữ.
Nhìn gương mặt Mạnh Quan Hạc, tôi áp má đến hôn nhẹ:
“Không hối hận, không hối hận, Mạnh giáo sư chính là mơ ước thành thật của em.”
Rồi tức mở cửa xe chạy xuống.
Ai ngờ xe anh rẽ một vòng chắn mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, tôi cúi người hỏi: “Sao thế?”
Anh bất ngờ vươn tay kéo cổ áo tôi, lôi sát vào.
Hôn lên môi tôi.
Tiếng nước mờ ám mặt tôi lại đỏ bừng.
Anh không quấn lâu, đến khi tôi thở gấp buông.
Bỏ lại một câu: “Tôi đi dạy đây.”
Xe lao đi.
Để tôi đứng yên tại chỗ, tim đập loạn nhịp.
15
Tôi tranh thủ tìm thời gian đến gặp gã cha khốn nạn của mình.
Tiện thể cho chuyện tôi kết hôn.
Cũng gửi tin nhắn cho mẹ tôi đang nước ngoài.
Rồi đi thăm dì.
Khi biết tôi Mạnh Quan Hạc, sắc mặt tam không tốt.
Sau một khoảng im lặng dài, sự thấp thỏm trong tôi cuối cùng nhận được một câu chúc từ anh: “Chúc mừng.”
Lúc đi, anh dặn có chuyện gì thì gọi điện cho anh.
Lòng tôi thấy ấm áp.
Về lại Kinh thị, tôi giấu Mạnh Quan Hạc đến nghe anh giảng.
Sự có mặt của tôi lại sinh viên anh bàn tán.
Trong lúc giảng, anh thoáng thấy tôi trong đám đông.
Không lộ vẻ, tiếp tục dạy.
Tôi nhắn cho anh:
[Chồng ơi, anh thật đẹp trai.]
[Chồng ơi, giọng anh hay quá.]
[Chồng ơi, em nhớ anh rồi, anh có nhớ em không.]
[Chồng ơi, em đói rồi.]
những tin nhắn dồn dập, Mạnh Quan Hạc ngay ánh nhìn của mọi người đã trả lời tôi:
[Đừng làm loạn.]
Một câu làm tôi im bặt.
Mặt đỏ lên.
Quả tôi không đấu lại được lão đàn này.
Loại lời như vậy, tôi chẳng bao giờ nói hay dám nhắn.
Tan học, anh dẫn tôi đến nhà ăn.
Nhìn sinh viên trẻ trung, tôi lần đầu hỏi anh: “Sao anh lại chọn làm thầy?”
Đũa anh dừng lại.
Im vài giây rồi hỏi ngược: “Tam em đã nói gì về tôi?”
Tôi chọn vài từ: “Tàn nhẫn, vô tình, trẻ đã quyền thế.”
Anh bật cười .
“Vậy em vẫn dám bám tôi?”
Tôi nghĩ một chút rồi nói: “ là chuyện quá khứ, hơn nữa nghe truyền miệng cũng không toàn diện. Người em biết là anh, em rất thích.”
“Nếu thật sự không tốt, em cũng chấp nhận. Đâu thể sợ bỏ qua.”
Ánh mắt anh lay : “Gan to thật.”
Tôi cười: “Không to thì sao có được chồng em.”
Khóe môi anh cong lên, không đáp.
Ăn xong, tôi muốn anh cùng tôi dạo quanh trường.
Anh không từ chối.
Đi được một lúc, anh bất ngờ cho tôi đáp án.
“Tôi ngạo mạn, hành sự tàn độc, cũng chẳng nhìn mặt mũi thân thích.”
“Tôi đã diệt gia tộc bên ngoại, mấy cậu quá tham muốn nuốt chửng nhà họ Mạnh.”
“Mẹ tôi tức đến phát bệnh tim mất, khi chết mắng tôi là ác quỷ không có tình cảm, hối hận đã sinh ra tôi.”
“Các họ hàng sợ tôi, tôi đủ độc ác, đủ vô tình, lại có quyền lực nghiền nát họ.”
“Có lẽ tôi bỗng nổi lương tâm, thấy mình quá máu , nên lui về sau màn.”
“Ra nước ngoài học, về nước thì làm giảng viên, coi như tu tâm dưỡng tính.”
Tôi lặng lẽ nghe, nhớ lại thái độ kỳ lạ của họ hàng anh khi lần đầu gặp anh trên bàn tiệc.
Giờ đã có lời giải thích.
Tư duy tôi nhảy sang điều khác, chợt hỏi: “Anh yêu mấy lần?”
“Một lần.”
“ sao chia tay?”
“Cô ấy phản bội tôi, sau đó chết rồi.”
“……”
Tôi rùng mình.
“Người phụ nữ váy đỏ kia là gì của anh?”
“Bạn, cô ấy thích phụ nữ.”
Mắt tôi sáng lên: “Thật hả!”
Anh dừng , ánh nhìn hơi : “Sao, em rất vui à?”
“Anh với cô không có gì, tất em vui.”
Giữa lối đi đông người, Mạnh Quan Hạc cúi xuống áp môi tôi.
Nụ hôn tôi ướt lệ.
“Không được nghĩ đàn , cũng không được nghĩ đàn bà, chỉ được nghĩ tôi, nhìn tôi.”
“Nghe rõ chưa.”
Tôi gật đầu. Anh này, chiếm hữu quá đáng.
—
16
Sau khi làm lễ cưới với Mạnh Quan Hạc, tôi cũng dọn vào nhà họ Mạnh.
Mỗi người con trưởng thành có một căn nhà riêng.
Tôi thường sang tìm bạn thân Tô Nguyệt.
Mạnh Quan Đình khó chịu thấy rõ, mỗi lần kêu anh trai lôi tôi đi.
Hôm nay tôi quấn bạn thân: “Bé cưng, mình đi lịch đi, đừng cho bọn họ biết.”
Trời biết, lão đàn kia sung sức thế nào.
nào cũng đòi, vắt tôi đến kiệt sức.
Ngoài mấy kinh nguyệt, không có lúc nghỉ.
Tôi chịu không nổi nữa.
Phải đi xa một thời gian, cho mình thở.
Bạn thân ngập ngừng: “An An, hôm qua mình vừa biết mình có thai.”
“Không thể đi cùng cậu rồi.”
Tôi kinh ngạc nhìn bụng cô ấy.
Vui mừng chạm vào.
Nguyệt có thai, không đi được, tôi quyết định đi một mình.
Đêm đi, từ tắm ra đã thấy Mạnh Quan Hạc đang xem điện thoại tôi.
Anh gọi: “Lại đây.”
Tôi chậm rãi đến gần, bị anh kéo vào lòng.
“Vé xe, em định đi lịch?”
Thông hiện trên màn hình.
Lần đầu tiên tôi hối hận không tắt chức năng đó.
Giấu Mạnh Quan Hạc để đi lịch, kết quả bị phát hiện.
Kết quả là sáng hôm sau tôi không dậy nổi.
Lỡ chuyến bay.
Khi tỉnh, tôi bực dọc.
Cắn răng mắng: “Cầm thú!”
Để dỗ tôi, anh đưa tôi đi lịch.
Trong biệt thự ven biển, hồ bơi lộ thiên, tôi vòng tay ôm cổ anh, mắt đỏ hoe: “Anh lừa em.”
lịch gì chứ, rõ ràng để tiện cho anh làm loạn.
Anh khàn giọng hỏi: “Em không vui sao?”
Ừ thì, thật ra cũng vui.
Người mình chọn, chỉ có thể vừa khóc vừa chịu.
Thời tiết đẹp, gió biển dịu dàng.
mai nhất định tôi phải nghỉ.
Phải ra biển bắt cua.
Ngắm hoàng hôn.
Cùng Mạnh Quan Hạc.
(Toàn văn hoàn)