Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Cơn mưa này dài tới tận nửa đêm. Khi Tương Trì nhà, bị dính không ít nước mưa.
lúc mơ màng, anh ta ôm tôi phía , nhẹ giọng nỉ non: “Đừng rời xa anh.”
Giọt nước nóng bỏng chạm da cổ tôi.
Một khắc đó, tôi thật sự muốn hỏi anh ta, Tương Trì, giọt nước này của anh, rơi ai?
Là Cố Tuyết Tình đã nhẫn tâm rời khỏi anh mười năm , hay anh một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cũng thỏa ước nguyện lòng?
Tương Trì, suốt mấy năm nay, thậm chí là giờ phút này, nước của anh có từng rơi em không?
Tôi muốn trở mình ngồi dậy, nhưng vận mệnh luôn cách chơi đùa người, giây lát, tôi lại rơi giấc mộng mơ màng một lần nữa.
6
Có lẽ Tương Trì đã không nhớ, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt là nhà họ Lô.
Khi đó tôi vừa mới tới nhà họ Lô, chồng mới của Khương Hoan là Lô Thành, làm bà vui lòng, tổ chức một buổi tiệc long trọng chào đón tôi.
Được chăm suốt hai tháng, tôi đã có vài phần giống với Khương Hoan.
Nhưng làn da ngăm đen hai bàn tay dày đặc vết chai cũng không thay đổi một sớm một chiều.
Chất liệu của bộ lễ phục cao cấp vô cùng mềm mịn, dù tôi đã cố gắng vuốt ve nhẹ nhàng hết sức có , nhưng vẫn khiến một sợi sút ra.
Ồn ào kết thúc, dịu dàng cũng cạn.
Tôi ngồi góc, nhìn mọi người vây quanh một nhà ba người Khương Hoan, Lô Thành, Lô Tư Nguyệt. Vẻ mặt yêu thương, sự cưng chiều vô cùng tự nhiên, kia tôi không có, , cũng sẽ không nhận được.
Đạo lí này, khi rất nhỏ tôi đã hiểu được. Tình yêu, sẽ luôn chảy phía người không bao giờ thiếu tình yêu.
Tôi cúi đầu, chậm rãi vuốt sợi vừa sờn.
Lễ phục sang quý như vậy, hẳn là đủ tôi bà ngoại tiêu dùng suốt một năm trời.
“Tiệc tùng của người lớn thật nhàm chán, phải không?”
chưa chờ tôi mở miệng, vị thiếu gia liền đặt chiếc đĩa tay tôi, ngồi cạnh.
“Chẳng qua đồ của họ cũng khá ngon, cậu thấy ?”
“ cậu không nói lời nào thế?”
“Quên đi, cậu nhất định là bị người nhà ép đi, nên mới rầu rĩ không vui không muốn nói chuyện gì?”
“Cậu đã gặp gái lớn của nhà họ Lô chưa? Tôi đoán nhà họ Lô cũng chẳng coi trọng cô ấy, bằng không lại dẫn két líu ra líu ríu Lô Tư Nguyệt kia đi xã giao khắp nơi ?”
“Này, bánh ngọt này ngon lắm, cậu thử xem?”
Lô Tư Nguyệt đã dặn dò tôi , nhà họ Lô hiện đang làm lớn, cô ta bảo tôi ngoài không được nói năng lung tung, tránh chặt đứt tài lộ nhà cô ta.
nhờ đậu, tất nhiên phải điều.
Tôi yên lặng, mặc cậu ta tai tôi líu ríu, nói không ngừng.
“Tương Trì, mau tới đây, chào hỏi em gái Tư Nguyệt của một .”
Xa xa, tôi thấy có người gọi.
Vị thiếu gia cạnh tôi bất mãn buông chiếc đĩa, than thở đứng dậy: “Toàn phải nói nhảm mấy lời xã giao sáo rỗng, tôi chẳng thích nào..”
Khương Hoan đứng cạnh cha mẹ Tương Trì chợt nhìn thấy tôi, xấu hổ mím môi, né tránh ánh của tôi.
Không có gì, Khương Nhiễm, hiện giờ mày mặc không lo, bà ngoại cũng được đón thành phố, rất nhanh có trả ân tình của mọi người.
Tôi nhìn bọn họ vui vẻ chuyện trò, dần trở nên mơ hồ.
Lần đầu tiên gặp Tương Trì, kì thật không quá tốt đẹp.
khi Tương Trì rời đi không bao lâu, Lộ Tư Nguyệt liền xách váy chạy tới cạnh tôi.
Cô ta ra vẻ ngây thơ tôi, khẽ nói nhỏ tai tôi: “Gia đình như nhà họ Tương, chị trèo cao không nổi đâu. Đợi lát nữa Tương Trì qua đây, quản tốt miệng của chị.”
Tương Trì vẻ mặt xấu hổ đi tới, cậu ta đỏ mặt, nhìn Lô Tư Nguyệt, lại nhìn tôi, mở miệng: “Xin lỗi.”
Xin lỗi gì ?
Tôi có giật mình, hoá ra những lời cậu ta vừa nói với tôi, là không lịch sự ?
Lộ Tư Nguyệt lắc lắc cánh tay tôi, gấp đến dậm chân: “Chị, chị tha thứ anh Tương Trì đi mà.”
“Không có gì, Tương Trì, tôi cũng không phải không vui.” Tôi chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn, không giống chính mình.
“A Hoan, tôi đã nói nhà chúng tôi nhà chị thật có duyên mà, chị nhìn xem, mấy đứa nhỏ vừa mới quen mà đã thân thiết như vậy.” Mẹ Tương Trì Khương Hoan, hiền nhìn Lô Tư Nguyệt: “Đứa bé Nguyệt Nguyệt này càng nhìn càng thấy đáng yêu.”
Đề tài dần được tới trên người Lô Tư nguyệt Tương Trì, tôi nói qua với Khương Hoan một tiếng, đó lên lầu nghỉ ngơi.
Ban đêm, Lô Tư Nguyệt tức giận xông phòng tôi, hét ầm ĩ: “Rốt cuộc chị nói gì với Tương Trì?! Dựa đâu anh ấy lại tặng chị thứ này ?!”
Tôi trầm mặc mở chiếc hộp nhỏ tinh xảo bị Lộ Tư Nguyệt ném trên giường, là một cây trâm cài áo.
“Tư Nguyệt, tôi không quen đeo trâm cài áo, nếu cô thích…”
“Chị có ý gì, Khương Nhiễm?! Chị nghĩ là chị được mẹ đón là có thay thế vị trí của tôi ?!”
Tôi trầm mặc ngồi trên giường nhìn Lô Tư nguyệt tức giận đi tới đi lui phòng. Có lẽ cô ta muốn đập phá đồ đạc xả giận, nhưng căn phòng này của tôi quá mức trống trải, cô ta không nào nay.
“Chát!” Lô Tư Nguyệt không đến gần tôi lúc nào, giơ tay lên, hung hăng tát tôi, “Khương Nhiễm, cần tôi nhà này một ngày, gì chị cũng đừng mơ!”
Có lẽ là tát kia của Lô Tư Nguyệt rất lớn, Khương Hoan Lô Thành rốt cục phát hiện trò cười này, Lô Tư Nguyệt đang chửi bới phòng.
Không qua bao lâu, Khương Hoan trở lại, lấy đi cây trâm cài áo trên giường tôi, lại một câu “Xin lỗi” nhẹ bẫng.