Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Khi phát hiện mình cũng bị anh ẩn, tôi không cảm thấy gì.
Vừa tủi thân, vừa giận.
Rõ ràng tôi cũng là nhân vật chính, vậy mà story đó lại không cho tôi xem.
Là ý gì đây? Anh định cho xem chứ? Hay là muốn chọc tức?
Trong đầu tôi rối tung những suy nghĩ vớ vẩn.
Thế khi thầy đề nghị chọn người đi giao lưu học thuật, tôi là người giơ tay đầu tiên.
Tôi nghĩ ra phải đối mặt với Cố Dự thế nào. Ở lại đây chỉ thêm ngại.
Trốn tránh tuy hèn, có ích.
Không ngờ người thầy sắp xếp đi lại là Tô Thần.
Tôi nhớ đến hình nền WeChat nickname QQ kịp đổi, hơi xấu hổ.
Tô Thần vẫn rất tự nhiên, anh ấy vốn tiếng là đàn anh dịu dàng trong khoa.
Không chỉ giúp tôi kiểm tra giờ tàu, còn hỏi chu đáo có cần đưa về nhà thu dọn không.
Nghĩ đến đêm qua hỗn loạn thế nào, tôi chẳng dám về, vội khoát tay: “Không cần đâu, đến nơi mua mới là được rồi.”
Dù sao tôi vẫn mang theo chứng minh thư thoại.
Đi là đi luôn!
Tô Thần ngồi cạnh tôi, lúc xe còn đùa nhẹ: “Học muội, dáng vẻ này của em không giống đi giao lưu học tập, mà như đang trốn nợ vậy.”
Tôi: không .JPG
Bởi vì… tôi thật sự đang trốn nợ.
Nợ tình.
9
Đến thành phố A, tôi mới thở phào mở thoại.
Ngay lập tức bị ném cơn bão thông báo hơn 99+ tin nhắn cuộc gọi nhỡ.
Ngoài bạn thân ra, nhiều nhất là của Cố Dự.
Anh gửi cho tôi rất nhiều hình.
Nhà được dọn sạch bóng.
Ga giường giặt phơi ngay ngắn.
ăn bày bốn món một canh, toàn món tôi thích…
Sau đó là hỏi tôi đang ở đâu, rồi hàng loạt tin nhắn thoại dài 60 giây.
Rõ ràng, 60 giây là giới hạn của ứng dụng, không phải của anh.
Khi một người ít nói như tảng băng bắt đầu nói không ngừng, nghĩa là gì?
Nghĩa là… tôi thật sự tiêu rồi.
Tin cuối của anh là: [Anh ở nhà đợi em.]
Kèm ảnh selfie – anh thức ăn, dưới đèn vàng trông thật đơn.
Nhìn , tôi thấy nhói lòng.
Đang do dự có chặn anh không thì thoại đổ chuông – Cố gọi tới.
Tôi cuống , bấm nhầm .
ấy vang như sấm: “ tệ bạc! Ngủ với anh xong chạy luôn!”
thật to, to đến mức vang trong khoang xe nhỏ hẹp.
Tô Thần ngồi ngay cạnh, chắc chắn rõ từng chữ.
Tôi thấy khóe môi anh khẽ giật.
Tôi theo phản xạ muốn giải thích: “Anh Tô, để em nói…”
Cố lại tức: “Cậu còn dám đi với Tô Thần nữa hả?! Lâm Điềm, cậu đúng là hồ ly biển ! Xong rồi, anh mà điên thì sẽ vét sạch hồ cá của cậu, từng con cá cũng không thoát đâu! Cậu…”
Để ngăn ấy nói loạn, tôi vội cúp máy.
gượng hai tiếng: “Ha ha, bạn em hay đùa thế đó.”
Tô Thần phức tạp: “ đó là của Cố phải không? Anh quen anh trai ấy.”
Người tôi từng thầm yêu người tôi vừa ngủ hóa ra là bạn bè.
Mối quan hệ này khiến tôi cứng đờ ba mươi giây.
Đầu óc trống rỗng.
Tô Thần mím môi, rõ ràng đang cố nhịn : “Không lạ khi sáng nay Cố Dự đăng một story kỳ quặc.”
“Gì cơ?”
Tôi lập tức mở xem.
Cố Dự -[Ngủ xong rồi bỏ đi là sao? Anh tệ đến thế à?]
Tôi im lặng cúi đầu, quyết định giả câm luôn.
10
Không có phải vì chột dạ không, mà đêm tôi chẳng ngủ .
Trong mơ khi thì là Cố Dự đang giám sát tôi học bài, khi lại là anh ở buổi tiệc tốt nghiệp năm đó, đứng giữa đám đông với gương mặt lạnh nhạt.
Cuối , tất đều biến thành Cố Dự của đêm hôm ấy – trần trụi, mồ hôi rịn đầy ngực.
Dưới đèn vàng mờ, xương quai xanh bờ ngực anh phủ một lớp nước lấp lánh.
Tiếng thở dốc khàn khàn, tiếng rên nặng nề, yết hầu chuyển động xuống, nhiệt độ xung quanh không ngừng dâng cao.
Giống như nước đang sôi, sục sôi, cuộn trào.
Tôi tỉnh dậy trong cơn sốt.
Nghĩa đen luôn.
Không là do quen khí hậu hay do dư âm của giấc mơ quá mãnh liệt.
Tóm lại, Tô Thần vội vàng ghé thăm, rồi lại phải một mình đi dự hội nghị học thuật.
Anh ấy nấu cho tôi một nồi cháo, trước khi đi còn dặn: “Anh nhờ người đến chăm em rồi. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Tôi dựa cửa nhìn anh rời đi, vừa định khép cửa thì một tay to đã chặn khung cửa lại – là Cố Dự.
người tôi cứng đờ: “Là học trưởng Tô nhờ anh chăm em à?”
lạnh nhạt của Cố Dự lướt qua, anh cúi người ôm chặt lấy tôi, nghiến răng nói: “Chứ em còn muốn đến chăm? Lâm Điềm, em là vô trách nhiệm đấy, tệ bạc!”
11
Thành thật mà nói, gương mặt của Cố Dự đúng là đánh không lại được.
Đứng ngược sáng cửa, nét mặt lạnh lùng như đổ bóng xuống nửa người, khiến anh trông sâu sắc xa cách. nói lại mang chút ấm ức, dính chặt lấy tôi, mềm oặt như mật mạch nha.
Giống hệt chú chó becgie đang làm nũng.
mà chịu chứ?
Tôi vốn đã choáng, giờ choáng hơn: “Anh… sao anh lại tới đây?”
“ nói đó không hợp khí hậu, anh tới xem.”
Anh ung dung bước , dừng trên tô cháo trên , khẽ lạnh: “Hừ, cháo trắng. Hắn không em ghét nhất là cháo trắng à?”
Ơ, sao chua lè vậy?
Tôi còn kịp nói, đã bị anh bế sofa.
Hương gỗ nhè nhẹ quanh quẩn khiến tôi bất giác nhớ lại – đêm đó cũng bắt đầu từ sofa thế này…
anh trầm khẽ, như siren dụ dỗ thủy thủ: “Lâm Điềm, mặt em đỏ quá.”
Đừng nhìn mặt tôi đỏ, chứ lòng tôi thì đen.
Tôi nhắm , đẩy anh ra: “Em bị bệnh, anh đừng…”
Anh dường như không phòng bị, bị tôi đẩy ngã xuống đất, mặt mũi vô tội: “Anh chỉ định nấu cháo thịt bằm rau xanh cho em, chẳng phải em thích nhất là món đó sao?”
Hic, lương tâm tôi nhói đau.
Anh vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: “Anh đâu có như em, ăn xong phủi tay chạy mất, hừ, tệ bạc.”
nhỏ, oán khí đầy trời.
Thực ra tôi đúng là có lỗi, chỉ im lặng.
12
Nhìn anh tất bật trong bếp, tôi bỗng thấy mơ thật chẳng khác nhau là mấy.
Trước khi đầu óc tôi kịp trôi xa, tôi vội rút thoại nhắn cho Cố :
[Anh cậu làm sao tìm được chỗ ? Cứu với, ngại chết mất. Cậu nghĩ cách lừa anh ấy đi chỗ khác được không, lạy cậu luôn.]
Một lát sau, hàng loạt tin thoại từ Cố ập tới như mưa rào, làm thoại tôi rung bần bật.
Ngay lúc Cố Dự bước ra, tôi run tay thế nào lại lỡ bấm phát.
Trong phòng vang vọng tiếng ấy hét lớn: “Anh là trai tân đấy! Cậu khác biệt giữa trai tân ‘nếm mùi đời’ với nhà cũ bốc cháy là gì không? Chính là-không có khác biệt gì hết!”
kịp để ấy nói thêm mấy câu kinh thiên động địa, tôi hoảng hốt nhấn giữ nút tắt nguồn.
Rồi đối mặt với Cố Dự đang cầm tô cháo bước ra.
Thề, chương trình du hành không gian có nhận tôi không?
Đi hành tinh nào cũng được, miễn không phải Trái Đất.
Tôi cố : “Ha ha, em với Cố đang… về cốt truyện trong tiểu thuyết thôi.”
Anh cúi nhìn tôi, chậm rãi mỉm : “Em ấy nói sai rồi. Còn kinh khủng hơn nhà cũ cháy đấy.”
kịp phản ứng, anh đã ngồi xuống cạnh sofa, nửa quỳ tôi: “Ăn chút gì đi, có sức mới được.”
Ơ… sao nửa câu sau sai sai thế?
Tôi run run há miệng, cố nuốt một thìa cháo: “Em… em vẫn đang bệnh mà…”
“Không sao, anh tra rồi.” Anh lại đút cho tôi một muỗng nữa, tươi như nắng: “Nếu lây cho người khác thì mình sẽ khỏi nhanh hơn.”
Nhìn dáng vẻ háo hức muốn “hy sinh” của anh, tôi da gà: “Khoan, anh đọc ở đâu ra thế? Tin bậy bạ cũng tin à?”
“Trên Zhihu.”
“Anh tin cái đó á? Zhihu bây giờ toàn mấy người viết truyện đen thôi! Đó không phải khoa học, mà là tiểu thuyết gắn mác 18+!”
“Gắn mác 18+ là sao?”
Tôi nhìn đôi đẹp ấy, cảm giác như bị dụ bẫy: “Cái đó… anh đừng hỏi thì hơn.”
13
Tôi chẳng tin chữ nào trong “phương pháp” của Cố Dự.
khi anh cúi sát lại hôn, khuôn mặt ấy thật sự khiến người ta khó mà kháng cự.
Đầu óc tôi mụ mị, không phân rõ cơn nóng này là do sốt hay do anh đang ép sát xuống.
Không đi đến , môi tôi đã bị hôn đến sưng đỏ – nhìn cũng hiểu vừa có chuyện gì.
Khi Tô Thần gọi tới, tôi giật bắn người, suýt nữa đẩy Cố Dự ngã khỏi sofa.
May mà Tô Thần chẳng nhận ra điều gì, chỉ dịu dàng hỏi han, còn ngại ngùng xin lỗi: “Xin lỗi nhé học muội, anh có chút việc, tối nay không qua được. Em chăm sóc bản thân nhé, cần gì thì cứ gọi anh.”
Nói xong liền cúp máy, có vẻ vội lắm.
Những lời tôi định hỏi, đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Cố Dự ngồi dưới đất càu nhàu: “Nãy giờ là anh chăm em, vừa thoại cái là em muốn giấu anh đi. Anh xấu đến thế sao? Sao không nói thẳng với hắn là anh đang chăm em? Mà anh chăm cũng tốt đấy chứ.”
Thật không?
Tôi sờ môi mình vẫn còn hơi rát, chẳng buồn đáp.
Không nói anh là quạ đen hay là minh chứng sống cho câu “truyện bắt nguồn từ đời”.
Chiều hôm đó, Cố Dự sốt nhẹ, nằm co trên sofa, trông đáng thương thật.
Còn tôi, lại khỏi hẳn.
Thế mà anh nghiêm túc bảo: “Giờ đến lượt em báo đáp rồi.”