Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

18

Cúp máy xong, óc tôi vẫn quay cuồng.

những bức ảnh đó, tôi dường như thấy được một Cố Dự hoàn toàn khác.

Tôi từng thích anh ấy.

Thật đấy – ai mà động lòng với một người vừa thông minh vừa điển trai như thế chứ?

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ anh lạnh lùng từ chối lời tỏ người khác trong buổi tiệc tốt nghiệp: “Xin lỗi, tôi không thích người tuổi.”

Khi ấy, tôi còn hơn cô kia tháng. Thế là tôi tự giác xé bức thư viết suốt nhiều đêm, ném thùng rác.

Sau đó, anh đi du học, chúng tôi còn thi thoảng chào nhau mạng.

Anh có thể thích tôi được chứ?

Cả đêm tôi không ngủ nổi.

Sáng sau hội trường, tinh thần vẫn uể oải.

Tô Thần khẽ nói bên cạnh: “Vừa nhận tin, bạn anh cũng tới, trường cô ấy được mời tham dự.”

Tôi giả vờ bình tĩnh, còn đùa được: “Hả? bọn mình tính là gì? Anh là kẻ phụ bạc mà, .”

Anh kéo nhẹ vạt áo tôi: “Đừng đùa nữa, Cố Dự cũng .”

Nghe tên ấy, tim tôi như bóp chặt, tay vô thức rút khỏi tay Tô Thần.

Ngay lúc đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau – đôi mắt anh hơi đỏ, nhìn tôi trân trân.

Trời ơi, tôi thật sự ngu ngốc!

Tôi buông Tô Thần , lúng túng muốn giải thích: “Cái đó… thật …”

“Anh .” Anh cắt lời: “Anh hết rồi.”

Không, anh cái gì cơ?!

Anh cúi mắt, khẽ nắm tay tôi: “Anh sẽ không khiến em lộ đâu. là… anh thấy Tô Thần không hợp với em. Vừa nãy em suýt ngã, hắn còn đỡ.”

Chi tiết đó… tôi còn nhớ.

“Ờ… thật không …”

Anh lại cắt ngang: “Không cần nói. Là anh sai, anh không nên xen chuyện người. là… anh lo, hắn không chăm sóc nổi em.”

Không , trong không khí thoang thoảng hương trà nhè nhẹ – mà là “thơm” thật.

Tôi vừa nói rõ thì cô con nhà tư bước tới.

liếc Cố Dự, rồi liếc tôi và bàn tay anh đang nắm lấy tôi, nghiến răng: “Đồ lẳng lơ, thấy trai đẹp nào cũng lao !”

Ơ… chửi nghe cũng hơi ngọt?

19

như bắt được điểm yếu, nói với vẻ đắc ý: “ lựa chọn. Một là cô nhường người này cho tôi, là tôi nói với anh Tô Thần là cô bắt cá tay.”

Ủa, cái này tính là ưu đãi đặc biệt hả?

Tôi còn chưa kịp đáp, Cố Dự chắn trước mặt tôi: “Không liên quan cô ấy, là tôi chủ động dụ dỗ cô ấy.”

sững sờ: “Cô ấy… có bạn trai rồi mà!”

“Tôi .” Anh thản nhiên: “Nhưng không , tôi đâu có đạo đức.”

Tôi không ngờ anh lại làm mức này. Nhưng nghĩ lại, mối quan hệ giữa chúng tôi vốn dĩ mực”, cộng thêm chuyện tôi từng thích Tô Thần, cũng khó trách anh tự ti như thế.

Tôi chống nạnh: “Cứ đi đi.”

“Hả?” Anh như sét đánh: “Anh lỗi rồi, đừng đuổi anh, anh…”

Tôi kiễng chân che miệng anh lại, kéo luôn đi: “Không nói anh.”

Tôi lôi anh khu vườn, anh ngoan ngoãn đi theo, lộ đôi mắt, nhìn tôi chăm chăm.

Nhưng vừa mở miệng lại khiến tôi muốn gục ngã: “Anh… tuy kinh nghiệm ít, nhưng anh tìm rồi, chức năng hoàn toàn bình thường, thiết đạt chuẩn. Anh có thể yêu trong bóng tối, cần em với anh ba lần một tuần, không- lần cũng được.”

Ủa? Ứng tuyển hả trời?!

Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Anh em từng thích Tô Thần không?”

Anh im lặng, cúi , ánh mắt ướt át như đang cố kìm nước mắt.

Tôi giả vờ không thấy, nhìn chỗ khác: “Năm đó em vừa tốt nghiệp, tỏ với ai đó, nhưng nghe thấy người đó nói không thích con tuổi. Em thất vọng, khóc bên thùng rác, là Tô Thần đi ngang , đưa em một gói khăn giấy. Khi ấy em thấy anh ấy thật dịu dàng, nên mới bắt để ý.”

Anh vẫn ngẩn người, chưa .

Tôi đành nói thẳng: “Người em tỏ đó chính là anh.”

Anh chớp mắt, nước mắt rơi lã chã: “Khi đó em chưa nghe hết. Anh nói không thích con tuổi, vì anh có người mình thích rồi. Anh tìm em nói rõ, nhưng lại thấy em đứng với Tô Thần, hắn đang an ủi em, còn em thì cầm tờ giấy trong tay. Anh tưởng em tỏ hắn từ chối, nên mới khóc thảm như .”

Tôi: “…”

Sai. Sai hết rồi.

Sai mức… vô phương cứu chữa.

20

, tôi thề từ nay không bao giờ dính “thầm yêu” nữa!

“‘Anh ’ còn thăng cấp à? Cứ như đang làm bài toán cộng ấy.”

Tôi bật cười vì tức: “Em với anh không có kiểu quan hệ đó.”

Tôi kể lại mọi chuyện từ tới cuối, vốn mắng anh ngốc, nhưng mắt Cố Dự bỗng sáng lên: “ là… anh không người thứ ba à?”

“Tùy anh thôi, nếu anh thích làm thì em cũng cản.”

Anh cúi xuống hôn tôi, một tay đỡ sau , tay kia thì gõ điện thoại lạch cạch.

Mười phút sau, tôi nhận được cuộc gọi Cố Dao. Giọng cô ấy cao vút: “A a a! Anh tớ điên rồi à?! Vừa có người yêu gửi thông báo cho toàn dân ?!”

Tôi gì, mở ảnh chụp cô ấy gửi – lại là bài đăng WeChat Cố Dự.

Dòng mới nhất:

[Cảm ơn lời mời, chính thức chuyển thành người chính thức rồi, chưa từng là ‘người thứ ba’. Từ nay, người và chó mỗi đằng một ngả.]

Dưới đó là bình luận đầy một màu: [Ai với ai tách ngả thế?]

[Tôi và đám chó độc thân các cậu.]

Một loạt bạn bè “đánh sập tinh thần”.

Tôi liếc điện thoại Cố Dự – anh gửi tin “thoát kiếp FA” cho toàn bộ danh bạ.

Tôi nhướng mày: “Anh không báo luôn cho con chó ở quê đi?”

Cố Dự nghiêm túc nghĩ ngợi, rồi hơi buồn: “Không được, chúng nó không dùng điện thoại.”

Không dùng điện thoại, nhưng là anh thì “chó” thế nào đấy.

Tối đó, Cố Dự rõ ràng căng thẳng: “Em nói thật đi, đó em bỏ chạy… không vì anh tệ không?”

Thật nhìn anh lúc ấy, cần tôi gật , có lẽ anh sẽ tan vỡ mất.

Tôi đành thật thà: “Ừ, là em tự thấy chột dạ thôi.”

Cố Dự lập tức chớp thời cơ: “ là em vẫn mê thân thể anh không?

“Nói xem, lúc đó em tỏ với anh, em thích anh điểm nào? Bức thư đó em có thể viết lại không? Anh xin đấy, dù chết anh cũng mang xuống mộ đọc.”

Hồi dạy tôi làm bài tập, anh đâu nói nhiều như .

Tôi dứt khoát túm cổ áo anh kéo xuống, khiến anh cúi hẳn người. Một tay tôi chạm hàng mi khẽ run, trượt sống mũi cao rồi dừng ở môi anh: “Bớt nói nhảm đi, lúc thể hiện thực lực rồi.”

Anh nắm lấy tay tôi, yết hầu chuyển động, giọng khàn đi: “Lâm Điềm, có hối hận cũng muộn rồi. Lát nữa đừng xin tha đấy.”

[Hoàn]

Tùy chỉnh
Danh sách chương