Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Nhưng quy tắc trường không làm gì được anh, dù thì anh cũng chỉ nhuộm đầu mình thôi,” Lục Đình Chu ngả người sau, thản nói: “Nếu thật đuổi học anh, thì còn có chút ý nghĩa.”

“Tại trường không thể đuổi anh?”

Lục Đình Chu cười khẩy: “Ông Lục, tức là ruột của chúng ta, ông ta quyên góp trường một tòa nhà. Dù hầu hết mọi người không anh và ông ấy có quan hệ gì, nhưng Hiệu trưởng . Anh không chọc thủng nóc nhà thì họ sẽ không đuổi anh.”

“Anh và quan hệ không tốt à?”

“Ông ta có công việc của ông ta là được rồi, cần gì con trai,” Lục Đình Chu nói: “May mà xưa em không theo ông ấy!”

Ồ.

Chủ đề đến , tôi tiện hỏi thêm một câu:

“À, sau này có tái hôn và sinh con không? Chúng ta có em gái không?”

Nếu không thì tại lúc đầu anh ấy lại không phân biệt được tôi là em gái nào?

Biểu cảm khuôn mặt anh trai đầu vàng cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt. Nửa sau, anh ấy trả lời một cách không tự : “Không có.”

Lúc tôi còn muốn nói gì đó, Lục Đình Chu lập tức chuyển chủ đề: “Hiện tại em học nào rồi?”

.” Mẹ tôi nói giáo viên chủ nhiệm quen bà, có chút giao tình, nên đưa tôi .

“Được thôi, chuyển về học rồi, sau này có chuyện gì thì đến Tám tìm anh, anh bọc em.”

Bị một tên đầu vàng nghiêm túc nói muốn bọc mình, đầu tiên tôi thấy trong đời, nhưng là anh ruột của tôi.

Thôi, tôi nhịn.

Buổi gặp mặt hôm đó thực chỉ là để bồi đắp tình cảm và tìm hiểu quá khứ của nhau. Tôi muốn hỏi thêm về mối quan hệ giữa anh ấy và tại lại căng thẳng đến vậy, nhưng Lục Đình Chu không chịu nói.

Tôi chuyển trường khi bắt đầu năm học được khoảng tuần. Trước đó, tôi phải xử lý giấy tờ nên thể hoàn tất thủ tục chuyển trường.

Trường cũ vẫn cố gắng giữ tôi lại, nhưng nhiều năm nay công việc của mẹ không ổn định, tôi cũng theo bà nay mai đó, nên việc làm thủ tục thi đại học ở tỉnh có chút khó khăn.

khai giảng được vài thì lại gặp ngay kỳ thi tháng. Thi , đầu óc mọi người đều quay cuồng.

đến có kết quả, cô bạn cùng bàn của tôi, Mạnh Thời Vân, phát tiếng kêu thất thanh:

“Diệp Cẩm Hòa, là quái vật à? Toán được 148 ?”

Cô ấy đi xem ở văn phòng trước, tiếng hét này khiến chú ý của cả đổ dồn tôi.

“Cái gì, mình có người Toán được 148 á?”

Mãi đến khi giáo viên Toán mỉm cười đứng bục giảng công của tôi, các bạn học như bừng tỉnh tin thật này. Đến buổi chiều, gần như toàn bộ học sinh khối đều đến tôi, một học sinh chuyển trường.

Tôi đứng trước Bảng vàng tinh, nhìn tên mình nằm ở vị trí thứ nhất, cảm thấy mãn nguyện.

Phía sau có người xì xào bàn tán:

“Diệp Cẩm Hòa là ai ? lại cao hơn cả Tống thần, trước từng nghe nói đến người này, không phải chép bài đấy chứ?”

“Không phải đâu, tôi hỏi bạn học rồi, là học sinh chuyển trường, chuyển đến được lâu.”

“Mẹ ơi, dữ dội cơ à?”

Tôi liếc nhìn vị trí thứ hai, chữ “Tống Xuyên” lọt tôi, ta kém tôi hai .

Quả thật thành tích rất tốt.

Phía sau đám đông lại vang lên âm thanh .

“Ê, Bảng vàng thi tháng rồi à? Anh Lục, mình xem đi?”

Giọng nói quen thuộc truyền đến: “Có gì hay mà xem, thi đi thi lại cũng chỉ mấy người đó thôi?”

“Xem đi chứ, xem xem em gái Thôi của mình này đứng thứ mấy.”

Tôi quay đầu lại, quả thấy một tên đầu vàng nổi bật ở phía sau. Lục Đình Chu không chen xem bảng xếp , mà là đàn em của anh ấy chen .

Tôi vừa chen khỏi đám đông thì bị anh ấy nhìn thấy: “Em cũng đang xem xếp à, được nhiêu , đứng thứ mấy?”

Anh trai ruột đầu vàng đang bày tỏ quan tâm của mình.

“Anh Lục, Thôi Tố Tuyết này thi tháng xếp 30 toàn khối kìa.” Tôi còn kịp nói gì thì đàn em của Lục Đình Chu chen .

Sau đó, tôi thấy anh trai ruột tự hào nói với tôi:

“Anh có một người bạn, thành tích cô ấy rất tốt, có thời gian anh giới thiệu em làm quen, bảo cô ấy kèm cặp em nhé?”

Không ngờ, giây tiếp theo, đàn em đó lại báo tin vui: “Anh Lục, này nhất không phải thằng nhãi ranh Tống Xuyên, đổi người rồi, là một người tên Diệp Cẩm Hòa, nghe nói giờ.”

“Thật à? Thằng nhãi đó cũng có hôm nay…” Tôi nhìn anh tôi đưa tay xoa đầu, nụ cười phản diện hình thành một nửa, giây tiếp theo liền cứng lại: “Mày nói nhất là ai?”

Đàn em không hiểu gì, cũng gãi đầu: “Tên là Diệp Cẩm Hòa, nên là con gái.”

Lục Đình Chu khó tin nhìn tôi: “Là em?”

Tôi thản đối diện với ánh anh ấy: “Là em.”

Ngay sau đó, xung quanh đột vang lên tiếng xì xào, tôi nhìn thấy một trong những nhân vật chính đang được bàn tán xuất hiện trước Bảng vàng, nhìn lướt qua một cái, rồi bình tĩnh định rời đi.

“Tống Xuyên.” Lục Đình Chu đột gọi lại.

Tống Xuyên quay lại nhìn, ánh lướt qua bên này, khoảng một giây dừng lại người tôi.

“Có chuyện gì?”

Tôi trơ nhìn anh tôi nở nụ cười phản diện:

“Yo, này bị người ta cướp mất nhất rồi à, nào là người giỏi còn có người giỏi hơn không?”

Anh ấy vỗ vai tôi, cực kỳ tự hào khoe với đối phương:

“Đến xem đối thủ của mày trông nào này, thủ khoa thi tháng này đó.”

là ánh Tống Xuyên đổ dồn lên mặt tôi, không chỉ , mà cả những người nữa.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như con khỉ trong vườn bách thú.

Tùy chỉnh
Danh sách chương