Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi trao đó cô, bỗng hiểu .
Cô 24 .
Cô chỉ giây này, giây đưa cô.
Cô muốn làm loài tơ hồng bám víu vào người khác, cô muốn làm , vươn thẳng , sống chính mình.
“Chúng ta đi thôi.” chút do dự bước ngoài phòng bệnh, “Đi tìm hộ trông trước, rồi cùng nhau đi ăn mì tương đen nói, được ?”
hỏi “tại sao”, chỉ gật nhẹ: “Được.”
Nửa tháng sau, vết lành hẳn, xuất viện.
Phiên tòa Vãn Vãn cũng kết thúc, cô ta bị kết án mười lăm năm tội cố ý gây tích.
Những năm tháng đẹp nhất đời cô ta sẽ trôi qua trong tù, còn tương lai.
Nghe xong cú điện thoại, trợ đứng bên hỏi khẽ: “ tổng, lão gia nói tập đoàn lời tuyên bố hôm đó ngài mà rối như tơ vò, ngài về ngay xử , tối nay nhất định phải máy bay.”
đáp, trợ lại hỏi:
“Vé cô … có hủy ạ?”
mệt mỏi bóp mi tâm, lệnh tài xế: “ trường cô ấy.”
Trợ sốt ruột: “ tổng, bên lão gia tôi khó ăn nói lắm.”
Giọng cãi: “Tôi sẽ máy bay, cứ trường trước.”
Nửa sau, cổng trường .
Vừa đúng lúc, nhìn thấy cô.
Cô ôm , cười ngọt như kẹo.
đó là tặng, biết, những ngày qua đều tặng cô.
Nhưng hôm nay lại giống những khác.
ôm nó, rồi bất ngờ kiễng chân, đặt nụ hôn má .
cơn đau xé lòng truyền ngực, như hành hạ bản thân mà đứng nhìn, khi bóng hai người biến mất khỏi tầm mắt.
khi cảm thấy má mình hơi ướt.
ngơ ngác lau nước mắt, rồi cười giễu:
“Đi thôi, sân bay.”
đã nghĩ mình sẽ bao khóc.
Nhưng thì , đó chỉ trước kia chưa từng mất .
(Hết)
【Toàn văn hoàn】