Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fGgsTfAdi

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Mỗi năm, vào ngày rằm tháng tám, làng Nguyệt Hạ sẽ mở hội, lập đài tế Nguyệt thần, cầu phúc cho nhân gian. 

Người dân ở khắp mọi nơi thường đổ xô về vùng đất “thiêng” này, mang vô số những món ngon vật lạ với lòng thành kính dâng lên Nguyệt thần. Với mong muốn được Nguyệt thần ban phát cho ít lộc lá rơi vãi.

Từ xưa kia, còn có lời đồn đại rằng từng có người được Nguyệt thần ban cho sự trường sinh bất tử. Nên dù không được như thế, chỉ cần ít chút cũng đủ mãn nguyện lắm rồi. 

“Nghe nói người đứng ra làm lễ kia còn rất trẻ, chưa được ba mươi tuổi nữa đó.”

Nam vừa đuổi theo chân dài của Bách Việt vừa nói, Bách Việt chỉ thờ ơ đáp: “Thì sao?”

“Nghe nói còn rất chi là xinh đẹp nữa.”

“Thì…?”

“Bách Việt, cậu nhạt nhẽo quá rồi đó. Nếu như chúng ta có thể tán tỉnh được cô em giữ đền kia thì có phải là công việc sẽ một bước nhảy vọt không?”

Bách Việt đang đi cũng phải dừng lại, anh quay đầu nhìn Nam rồi nói: “Cậu nghĩ hay thật đó, con gái người ta mà cậu đem làm bàn đạp cho công việc à. Tự cậu vô dụng thì là đáng đời cậu.”

“Không phải, không phải…cậu không quan trọng sự nghiệp nhưng tôi quan trọng. Tôi không có nghề tổ truyền được người ta kính trọng như cậu, ngay cả sếp cũng không dám lớn tiếng. Tôi thì khác, tôi chỉ là một kẻ sống dưới đáy xã hội thôi.”

“Sống ở đâu không quan trọng, quan trọng là cách cậu nhìn nhận cuộc sống. Nếu như cậu không thay đổi cách nghĩ thì chắn chắc cả đời cậu sẽ mãi mãi ở dưới đáy xã hội.”

“Bách Việt, cậu chửi tôi đấy à?”

“Không hề chửi cậu, tự cậu có tật giật mình thôi.”

Bách Việt nói như không nói, anh nhanh chóng bước đi về phía làng. Mặc dù đường làng thật sự có hơi gồ ghề, xe cũng phải bỏ ở phía xa, nhưng với cái chân siêu dài của anh thì đi cũng không thành vấn đề. 

Chỉ khổ cho Nam chân ngắn, vừa phải mang một balo đồ to tướng vừa phải chạy theo chân dài của Bách Việt hết cả hơi. 

Nam vừa thở hồng hộc vừa tức tưởi nói: “Bách Việt khốn kiếp, chẳng thà cậu chửi thẳng vào mặt tôi còn hơn.”

“Được, tôi chửi thẳng vào mặt cậu vậy…”

Bách Việt vừa dừng lại thì Nam đột ngột đ.â.m sầm vào bụng anh…

Bách Việt khẽ nhăn mặt nói: “Mặt cậu ở đâu vậy?”

“Ơ kìa, tên khốn cao như cây tre này. Cậu đừng hòng sỉ nhục người khác bằng khiếu hài hước hài hước của mình nhé. Tôi giận thật đấy.”

Nam khịt khịt mũi nói, nhưng Bách Việt vẫn làm bộ mặt vô tội nhún vai trả lời: “Không hề, tôi chẳng có khiếu hài hước hay tính chọc ngoáy gì cả!”

Nam muốn nói rồi lại thôi, đành nghĩ bụng “được, ông đây thua cậu được chưa.”

Bách Việt vốn là con cháu nhà pháp sư, nghe nói từ thời tổ tiên đã từng có một pháp sư rất mạnh. Tuy nhiên đến sau này đã suy tàn đi rất nhiều, cho tới đời của anh thì chỉ được vài đường múa rìu qua mắt thợ. 

Thế nhưng không hiểu vì sao bây giờ nhà anh vẫn rất được kính trọng, lẽ nào uy lực từ mấy trăm năm trước vẫn chưa giảm bớt?

Bách Việt không quan tâm lắm, anh không quan tâm cả danh tiếng lẫn bí mật gia đình. Anh không học đạo, chỉ sống như những người bình thường, được gia đình giao cho việc gì thì làm việc đó.

Lần này Bách Việt và Nam được công ty báo chí mà hai người đang làm việc cử đi công tác. Chỉ biết dự án lần này có hợp tác với gia đình Bách Việt chứ anh cũng chẳng biết gì. Hai người họ được giao nhiệm vụ điều tra và ghi lại toàn bộ quá trình việc tế Nguyệt thần.

Thế nhưng mọi việc lại chẳng được suôn sẻ, chỉ vừa mới qua buổi chiều thì trời đã đổ cơn mưa lớn. Mưa đến nổi cảm tưởng như những án mây nặng trịch kia khuân hết cả nước ở biển để đổ trở xuống mặt đất lại.

“Thần mưa cũng bị dí deadline giống mình quá nhỉ?”

Bách Việt đang ngồi bên đình tránh mưa, nghe Nam nói thế thì lắc đầu nói: “Phản khoa học, vốn chẳng có thần mưa gì cả.”

Nam ngồi trề môi rõ dài, anh nói: “Để rồi xem, ngày cậu tự vả mặt đến nhanh lắm. Cái đồ con nhà nồi mà còn chối đây đẩy.”

“Cậu có thời gian nói móc tôi thì hãy nghĩ xem đối phó với sếp thế nào đi. Tốt nhất là quay cho kĩ vào cảnh mưa như trút nước kia, để đến lúc nộp báo cáo còn dễ nói chuyện.”

“Được, coi như tôi thua cậu. Thua cậu hết đời…Ơ, kia có phải là người giữ đền không, xinh đẹp thật đó.”

Nam thấy bóng Yên Như lướt qua thì nhìn theo không rời mắt, anh theo tín ngưỡng vô thần nên không kiêng dè gì quan sát cô rồi đánh giá một cách cẩn thận: “Da trắng, dáng cao, tóc đen mượt dài…chỉ có điều quần áo trên người không thời trang mấy, hơi quê mùa. À đúng rồi, cô ấy không hợp với cậu đấy.”

“Ăn nói cẩn thận, người ta không tầm thường”

Bách Việt nói một câu, câu này lại càng khiến Nam hứng thú hơn, anh luyên thuyên: “Ha, một người không tin cả Nguyệt thần trên cao vậy mà lại kính trọng một cô gái da mặt non choẹt kia. Nói đi, hay vốn dĩ cậu kết người ta rồi…”

Nam còn chưa nói xong thì Bách Việt đã vội vã bụm miệng anh, vì Yên Như đang che ô đi đến chỗ hai người.

Nhưng không ngờ Yên Như không đến chỗ bọn họ mà chỉ lướt qua, khoảnh khắc đó khiến Bách Việt phải ngoáy đầu nhìn. Không vì sắc đẹp hay điều gì, chỉ là anh có cảm giác vô cùng kì lạ, thứ đó cứ thôi thúc anh. 

“Chú ba, hương hỏa thế nào rồi?”

Một giọng nói êm tai vang lên, người đàn ông kia cung kính nói: “Thưa cô, mọi thứ đã sẵn sàng. Trước khi dâng lễ tôi dã tắm rửa tẩy trần sạch sẽ, đảm bảo không có sơ sót nào.”

“Cảm ơn chú ba. Chỉ là năm nay tình hình có hơi kì lạ, con lo sẽ có chuyện xảy ra. Chú ba cần dặn dân làng và khách phương xa cẩn thận, nếu như trời đang mưa mà có trăng xuất hiện thì tuyệt đối đừng bước ra ánh trăng.”

“Được, tôi biết rồi!”

Vừa dứt lời, chú ba nhanh chóng che ô đi xung quanh, căn dặn mọi người. Yên Như vẫn dùng đôi mắt vô cảm ngước nhìn lên bầu trời, cô đưa tay ra khỏi ô hứng lấy một giọt mưa. Hạt mưa kia sau khi đậu vào lòng bàn tay cô thì nhanh chóng bốc hơi một cách kì lạ. Từng giọt bốc hơi, sau đó lại một giọt khác rơi xuống.

[ – .]

“Nghe nói năm nay người trường sinh kia có về đây dự lễ tế, tôi nhất định phải gặp được, dù cho có mất bao nhiêu đi nữa.”

“Đúng vậy, chúng ta nhiều tiền như thế này, nếu mà c.h.ế.t đi thì ai hưởng chứ.”

Những câu giao tiếp của vài quý bà sang trọng lọt vào tai Yên Như. Đúng vậy, khi người ta nghèo đói thì sẽ mơ đến cái ăn no, cái mặc đẹp, nhà lầu, xe sang. Nhưng một người đã có quá nhiều tiền, họ lại mơ đến việc trường sinh bất tử.

Chẳng ai sai cả. Vậy thì, ai là người sai?

“Nhanh lên, người trường sinh đến kìa.”

“Trông điệu bộ đi nhẹ như bay chắc chắn là người trường sinh rồi.”

Lại những tạp âm vang lên, nhưng Yên Như lại không nhìn về phía họ mà nhìn về hướng ngược lại. Một bóng người lướt nhanh như gió lướt qua khuất sau bụi cây 

Như Yên không kịp suy nghĩ,cô nhanh chóng đuổi theo. Nhưng tiếc là kẻ đó đi quá nhanh, không đuổi kịp.

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Như Yên. Cô chưa từng biết đến kẻ này, những câu chuyện trường sinh kia cũng hoàn toàn là do người ta đồn thổi. Bản thân cô từ khi nhận nhiệm vụ này cũng cố gắng dập tắt lời đồn đại đó nhưng có vẻ không khả quan lắm.

Trước nay chưa từng xuất hiện, năm nay có dị tượng thì lại xuất hiện…

“Chú ba…”

“Không hay rồi, có người chết!”

Yên Như vừa quay đầu gọi chú ba, còn chưa kịp nói hết câu thì phía trước đã ồn ào, người tụ lại một nhóm la hét ầm ĩ. 

“Chuyện gì vậy?”

Yên Như vừa mới tự hỏi xong thì cô đã vội vã ngẩng đầu nhìn lên trời. Trong làn mưa rơi rả rít, ánh trăng khuyết một mảnh nhỏ đang nhàn nhạt treo trên cao, soi xuống những ánh sáng yếu ớt.

Hôm nay là ngày rằm, đáng lý ra mặt trăng phải tròn vành vạnh. Thế nhưng mảnh trăng khuyết kia nhìn trông giống hệt như như một chiếc mặt quỷ đang nở một nụ cười méo mó đáng sợ.

“Che ô lên, đừng để ánh trăng soi vào.”

Vừa nghe thấy giọng Yên Như, chú ba che ô quay đầu đi về phía cô. Ông lo lắng nói: “Tôi đã dặn kĩ lắm, nhưng cô ta không biết đuổi theo người trường sinh gì đó mà lại tắm mình dưới trăng…”

Yên Như cau mày, cô nhanh chóng đi về phía đám đông. Thấy cô đến, đám đông tản ra cho cô đi vào. 

Nạn nhân là một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, thế nhưng tóc tai đã rụng hết. Bộ tóc giả đang đội hiện tại rơi rớt ra ngoài. Nhìn bộ dạng này…

“Lẽ nào cô ấy là bệnh nhân ung thư?”

Giọng chú ba vang lên, ông ấy vẫn đang nhìn Yên Như đưa ra ý kiến.

Đúng vậy, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối là những người tuyệt vọng nhất, nếu nhìn thấy một tia hy vọng sống thì dù có là núi đao biển lửa đi chăng nữa cũng sẽ nảy vào.

Đám đông ồn ào náo nhiệt, lúc này Nam và Bách Việt cũng chen vào xem thử. Vì để chắc ăn nên hai người họ cũng che ô và không dám sơ suất. 

Nhìn thấy người c.h.ế.t dưới đất, Nam nhanh chóng lấy máy ảnh ra quay chụp. Nhưng anh vừa zoom lên thì lại thoáng cau mày, sau đó khẽ run rẩy nói: “Bách Việt, cậu nhìn xem, có phải người c.h.ế.t kia đang nhúc nhích ngón tay không?”

Bách Việt cũng nhanh chóng quan sát, rất nhanh anh cau mày nói: “Cô ấy chưa chết!”

Câu nói này của anh đã thu hút đám đông, họ ngơ ngác nhìn anh một giây, sau đó lại quay đầu nhìn người chết. Quả nhiên…

“Cô ấy còn sống kìa.”

“Là ai đã ác miệng vậy chứ, người ta chắc chỉ mệt quá nên ngất thôi.”

“Không đúng…lúc nãy là tôi đã đích thân kiểm tra hơi thở của cô ấy mà. Tôi là bác sĩ…”

Và dĩ nhiên cái người tự xưng là bác sĩ kia đã bị mời khỏi đám đông. Họ xua đuổi anh ta như thể tránh dịch hạch. Họ nói anh ta âm mưu cố tình phá đám, phá hoại tín ngưỡng của họ.Rất nhiều điều cay nghiệt dành cho anh ta.

Đến lúc đi ngang qua Bách Việt, anh ta còn nhìn anh bằng một ánh mắt phức tạp với một cái lắc đầu nhẹ.

Cô gái kia giống như người c.h.ế.t hoàn hồn, chẳng những sống lại mà còn có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều. Sắc mặt hồng hào, thậm chí cái đầu trọc cũng đã bắt đầu mọc tóc khá…nhanh.

Nam với vẻ mặt tràn đầy tò mò nhìn Bách Việt, hy vọng anh có thể cho một câu trả lời. Nhưng anh chỉ lắc đầu rồi ra hiệu cho Nam tiếp tục lấy tư liệu. 

“Nguyệt thần hiển linh, lần này chúng ta được phúc lớn rồi.”

Kèm theo câu nói kia, vô số người đã nhanh chóng buông bỏ ô, trầm mình trong mưa với mong muốn được tái sinh giống cô gái đó.

May mắn thay, hiện tại ánh trăng đã biến mất, nếu không cũng không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 5 giờ chiều, chỉ còn chưa đầy 1 tiếng nữa là đến giờ tế lễ. 

Nhưng mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, mà ánh trăng ban nãy cũng lặn mất tăm. Bây giờ thời tiết chẳng khác nào mưa dầm tháng bảy, không biết lễ tế sẽ diễn ra kiểu gì.

Cô gái vừa c.h.ế.t đi sống lại kia bây giờ đang được mọi người vây quanh kéo vào một góc hỏi han đủ thứ. Yên Như không thể làm gì ngoài đứng nhìn, cô không có nhiệm vụ gieo rắc tư tưởng, tín ngưỡng hay ngăn cấm họ.      

Gần đến giờ, chú ba và những người khác nhanh chóng dọn bàn lập đàn tế lễ. Lúc này mưa đã tạnh hẳn, ánh trăng cũng dần ló lạng ở phương đông. Một ánh trăng tròn trĩnh, không giống ánh trăng ban trưa. Nhưng vốn dĩ chẳng có ai để ý hay thắc mắc, mọi sự chú ý của họ đã dồn hết vào sự trường sinh mất rồi.

Yên Như mặc váy áo chỉnh tề, cô đang dùng vải trắng bịt mắt, trên tay dâng một thứ gì đó ngang n.g.ự.c chậm rãi từ phí đền ra chỗ tế đàn. 

Gió biển thổi từng cơn, một cơn gió mạnh làm lay chuyển mái tóc đang buông xõa của cô, cũng làm lay lắc ánh nến trên đài.

Lúc này, phía dưới đám đông bất giờ có người la hét, sau đó anh ta ngã lăn xuống đất, hai mắt trợn trắng và đang dùng hết sức để…móc lưỡi mình. Cảnh tượng kinh hoàng đột nhiên diễn ra khiến đám đông sợ hãi tán loạn.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương