Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô Yên Như, cô không sao chứ.”
“Chúng tôi sợ hãi quá…”
“May mắn cô đã tái sinh…”
Sau những vụ việc vừa rồi, dân làng với bề dài tín ngưỡng trăm năm vẫn không hề lay chuyển. Họ vẫn tin tưởng vào Nguyệt thần, nhưng họ không bao giờ mưu cầu được tái sinh hay sự trường sinh.
Họ vẫn như bình thường, sống ch.ết đi. Điều họ mưu cầu duy nhất chính là mùa màng tốt tươi bội thu thế thôi.
Yên Như khẽ đảo mắt, lâu lắm rồi cô biết cái cảm giác đảo tròng mắt là như thế nào nên khá lúng túng. Ngay việc xuống giường đi lại với cô cũng là một thử thách. Người khác nhìn vào cô chẳng khác nào là bệnh nhân liệt giường mười năm ngồi dậy.
Sau dân làng đã hết, Yên Như mò tìm điện thoại. May mắn là vật chủ nên cô có nhớ được chút ít kí ức của thân xác này. Thế nhưng cô lại không biết sử dụng điện thoại nên tìm mãi thấy chỗ đọc tin tức. Quả nhiên, tin tức làng Nguyệt Hạ rất nhiều.
Có hai mảng tin tức, một là sự màu nhiệm, hai là sự kì dị với những chuyện xảy ra đó. Đã qua mười ngày nhưng tin tức vẫn chưa hạ nhiệt, có vẻ như khách phương xa đã tìm đến khá nhiều, dân làng chắc chắn sẽ mệt đối phó với họ.
Lướt xem một , những tin tức làng Nguyệt Hạ luôn nằm top đầu, lượt tương tác cũng khá cao. Qua vài bài báo, Yên Như nhìn thấy một khuôn quen thuộc, được chụp ở góc nghiên nhưng cô vẫn có nhận ra, kia chính la người đàn ông giao mắt với cô tế đàn.
người người đàn ông này có mang một chút thiên khí nhàn nhạt khiến ma quỷ sợ hãi. Anh ta không phải là tu đạo, anh ta là một trí.
Một trí mang thiên khí lại đến đó vào tế đàn làm gì?
Nhìn khuôn ngờ nghệch của anh ta trông không giống như là đến vì mục đích gì, vì anh ta ngồi ngây như phỗng. Nếu như vậy, anh ta chắc chắn bị khác lợi dụng để đến . Như thế cô sẽ phải đau đầu , vì phía sau chắc chắn không tầm thường.
Đêm khuya, một con mèo đen nhảy lên bậu cửa sổ, ló móng vuốt cào lên cửa sổ phát ra tiếng kêu ken két. Yên Như giật mình mở to mắt, cô tưởng chủ thành m.a đòi xác nhưng không phải, qua ánh trăng nhàn nhạt soi vào, cô nhìn thấy một cái bóng nhỏ xíu cùng hai con mắt đỏ ngầu.
Một con mèo đen đã tự mở cửa sổ, nó đang ngồi nhìn cô chằm chằm. Thời điểm này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy con mèo kia không bình thường.
Sau một bốn mắt nhìn nhau, Yên Như khẽ lên tiếng: “Xin chào?”
Đáp lại Yên Như, con mèo trịnh trọng “meo” lên một tiếng rõ dài.
Bỏ mẹ rồi, cô không hiểu tiếng mèo, giao tiếp kiểu gì . Cô đã nhận định con mèo này chắc chắn có liên quan đến chủ, nếu bây giờ cô mà không hiểu tiếng mèo thì liệu có bị phát ra không nhỉ?
Đứng hình một , Yên Như hứng trọn ánh mắt dò xét của con mèo. Sau dò xét xong xuôi, nó lại “meo” lên một tiếng rồi nhảy đi.
Yên Như chồm người nhìn , nhưng cô nhìn quanh vẫn không thấy tăm hơi con mèo đâu, ngay mùi hương nồng nặc mùi nhang trầm kia cũng không có.
Mèo đâu không thấy, ngay cô vừa đóng cửa quay vào thì chạm phải khuôn n.át bư.ơm đang dí sát vào mình.
“Có m.a…”
Trần đời thấy, q.uỷ mà cũng sợ m.a. Đúng là cái gì đến bất thình cũng đáng sợ, là đi chăng nữa.
Sau một tiếng hét, Yên Như ngẩng đầu nhìn lên trần nhà thì thấy con m.a kia đang đu người lên trần nhà thó đầu xuống đung đưa. Cái bộ dáng này trông quen lắm, chính là cô gái nuốt bàn tế nọ, chắc là cô ta nghĩ do Yên Như làm nên đến trả thù mà.
“ gì nói nhanh!”
Không thấy hồi đáp, Yên Như kiên nhẫn nói lại một lần nữa nhưng con m.a kia vẫn ngậm miệng kín bưng. Đến này Yên Như đã cáu, cô khẽ chớp mắt, đôi mắt màu đen nhanh chóng biến thành màu đỏ như m.á.u khiến con ma giật mình buông chân ngã chổng vó.
“Q.uỷ, có qu.ỷ.”
Cảnh tượng này hết sức lúng túng, một con m.a một con q.uỷ đội lốt người cùng gặp nhau hét toáng lên. Hét xong, hai “người” ngỡ ngàng nhìn nhau.
Yên Như không chút sợ hãi nào, nhưng con m.a kia thi có vẻ đang sợ hãi ngồi khúm núm dưới đất nhìn Yên Như đang ngồi giường. Cô ta cúi đầu nhìn chân Yên Như đang đong đưa, hai chân Yên Như lạnh đến mức ra khói như sắp đóng băng đến nơi thì nuốt khan một cái.
Rốt cuộc là q.uỷ phương nào mà chân có lạnh được tới mức đó cơ chứ?
“Cô…cô là ?”
M.a nữ run run hỏi, Yên Như lắc đầu đáp: “Không biết!”
Mắt m.a nữ kinh ngạc như sắp trợn lòi ra đến nơi làm Yên Như phải đưa tay nhét trở vào, cô nói: “Tôi là không quan trọng, quan trọng là cô đến làm gì, đến báo thù tôi à?”
M.a nữ như nói như không, cô ta nuốt khan nước bọt rồi lắc đầu nói: “Không dám…không phải…Tôi vốn định đến để làm người tốt. đó sau hồn lìa khỏi xác, tôi đã nhìn thấy một thứ nên đến để cảnh báo…cô.”
“Cô nhìn thấy gì?”
“Truy Nhiếp tơ!”
“Truy Nhiếp tơ…là loại tơ thuật khiển hồn ư? Ở đâu?”
“ người cô, đầu tơ bên kia tôi không thấy được.”
[ – .]
“Truy Nhiếp tơ khốn kiếp, nào mà dám chơi lớn vậy?”
Nói rồi Yên Như búng ra một ngọn lửa lòng bàn tay rồi soi khắp người.
“Ở đâu, bà mà tìm thấy là c.h.ế.t với bà…”
Thấy Yên Như đốt Truy Nhiếp tơ, m.a nữ run lên ngăn cản thì đột nhiên cửa lại xuất con mèo kia. M.a nữ trốn tăm, Yên Như thì luống cuống thu lại lửa.
Bốn mắt nhìn nhau với con mèo, Yên Như bực bội nói: “Có gì nói mau, nửa đêm nửa không để à?”
Yên Như lại phát con mèo đang nhìn chằm chằm xuống chân mình nên vội vã kéo chân xấp bằng lên giường giấu đi.
“Bái…Phúc?”
May quá, cuối cùng thì lục trong kí ức của chủ, Yên Như cũng đã nhớ ra được cái tên của con mèo kia. Con mèo có vẻ đã bớt nghi ngờ, nó nhìn cô thêm một rồi biến sau cửa sổ.
Cô nằm lăn lộn giường, thân x.ác có hơi buồn nhưng linh hồn cô lại chẳng được. Vì thế cô lại lấy điện thoại lên mạng xem những bộ phim chủ đề…báo thù. Cô biết con người đại báo thù như thế nào, có khác với ý nghĩ của cô hay không. Kết quả xem đến tận sáng mà cô cảm thấy bộ phim này có chủ đề báo thù thật ấu trĩ.
“Não ngắn!”
Buổi sáng, gió biển thổi vào thật êm dịu, cảm giác được làm “người” cũng thật thích. Hít lấy hít để không khí vào mũi, Yên Như lại bịt mũi vì cảm giác này thật lạ lẫm.
“Cô Yên Như, chúng tôi xuống biển, cô có cúng bái giúp chúng tôi không?”
Đang mơ màng thì dân làng đến tìm, sau họ có chú ba, có vẻ ông ấy là người dẫn đến. Chú ba đi lên phía trước rồi cung kính nói: “Đã lâu dân làng chưa xuống biển bắt cá rồi ạ. tại họ đã hết cá để dùng.”
Đương nhiên vì Yên Như là người đến từ trăm năm trước nên không biết thời đại này đã đại đến mức nào nên không nghe ra sự kì quặc trong lời nói của chú ba.
Cô ngơ ngác, dưới biển nào có cá mà bắt chứ, cô toàn nhìn thấy q.uỷ biển thôi mà.
Nhìn qua dân làng, cô nghĩ lẽ nào họ man rợ hơn cô, ăn qu.ỷ biển nên bụm miệng, thốt ra một câu: “Dưới đó…”
Không được báng bổ thần minh, nếu không sẽ bị lộ tẩy . Nghĩ thế, Yên Như khẽ gật đầu, cô nói với chú ba: “Phiền chú giúp tôi chuẩn bị lễ vật nhé.”
“Dạ thưa cô!”
Chú ba cung kính đáp rồi nhanh chóng dẫn dân làng ra .
Yên Như dựa kí ức của chủ làm lễ cúng bái cho dân làng xong thì trời cũng đã tối. Cô nhìn đồng hồ tay, gần 6 giờ nhưng trời có vẻ đã rất tối. trời có chút mây đen kéo đến nhưng biển vẫn tĩnh lặng bất thường một cách đáng sợ.
Vài chiếc tàu của dân làng đã chuẩn bị ra khơi, nấy trông rất phấn khởi như sắp được một mùa cá bội thu. Yên Như nhìn mà lại nhìn ra như họ là những con q.uỷ cấp cao chuẩn bị đi săn qu.ỷ cấp thấp vậy. Không nhìn một cách bình thường được.
Nửa đêm, Yên Như đang thì nghe tiếng đập cửa. Tiếng đập dồn dập liên hồi, không giống như m.a qu.ỷ quấy phá khiến cô phải tung chăn nhảy chân trần xuống đất đi mở cửa. Có người đàn ông dân làng đang ngã quỳ dưới đất, thấy cô mở cửa thì hốt hoảng nói: “Cô Yên Như mau cứu chúng tôi với, ngoài biển có q.uỷ, có qu.ỷ nữ…”
Quái lạ, chẳng phải dưới biển toàn là qu.ỷ thôi sao, sao họ lại bất ngờ vậy?
Nhưng cô đã ở dưới biển trăm năm, ngoài cô ra chưa từng được nghe có con qu.ỷ biển nào mang giới tính nữ . lên bờ có ngày mà đã lạc hậu rồi chăng?
này chú ba cũng cầm đèn đá đi tới, ông ta cúi người rồi ôn tồn nói: “Thưa cô, có lẽ thi thoảng cô hay quên, nhưng đúng là dân làng từ xưa đến nay không hề gặp bất cứ thứ gì kì lạ dưới biển .”
Đúng là trong cái rủi có cái may, bị nói là trí nhưng mà đúng vào hoàn cảnh này Yên Như lại thấy vô cùng may mắn.
“Cô nên đi xem thử một phen, đỡ cho dân làng hoảng sợ.”
Nghe chú ba nói thế thì có lười thế nào đi nữa cũng phải lết thân đi. Yên Như thầm rủa tám lần, biết thế đã không nhập vào cái xác này. mà biết được chủ lại vất vả đến thế, đến nửa đêm không được yên.
“Được, tôi đi ngay . Nhưng mọi người có bị làm sao không?”
Nghe Yên Như hỏi, chú ba nói: “Bẩm cô, mọi người hơi bị hoảng sợ một chút thôi, may mà qu.ỷ nữ kia vẫn chưa xuống tay.
“Ông…”
Yên Như định nói chú ba giống người phát ngôn cho dân làng nhưng lại thôi. Cô toang đi với áo mỏng manh chân trần ra cửa thì bị chú ba cản lại.
“Cô Yên Như, cẩn thận gió biển đêm lạnh.”
“Qu.ỷ…”
Yên Như suýt thì lỡ lời nói qu.ỷ thì sợ gì lạnh, nhưng cô cũng giả vờ vội quá mà quên, đi vào nhà lấy áo khoác choàng mang dép xuống .
dành cho cô là gỗ dùng mái chèo. Thật không biết chủ đã sống sót bằng cách nào với con này giữa biển mênh mông. Ban đầu trước dâng làng cô chèo vài cái, đi ra xa thì cô cất mái chèo, dùng quỷ thuật cho đi.
sự dẫn của dân làng, Yên Như đi phía họ đã gặp qu.ỷ nữ. Cô dừng , im lặng giữa biển mênh m.ô.n.g nhắm mắt chờ đợi. Không lâu sau, một luồng khói lạnh mang mùi tanh nồng xuất .
Yên Như khẽ mở mắt, từ dưới biển ngoi lên một cái đầu tóc đen xõa dài, khuôn qu.ỷ nữ không nhìn được ngũ quan, thấy m.á.u tươi liên tục xõa xuống. Chẳng chốc, m.á.u tươi đã lan ra vây khốn xung quanh chiếc của cô.