Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
[Thật đáng tiếc.]
[Tối thiếu gia đây phải đi dạo phố Chi Chi, không rảnh.]
Tôi nhìn tin nhắn trên điện thoại, suýt nữa tức đến bật .
Hắn từ chối hợp tác xử lý tài sản, không phải không có cách giải quyết.
Chỉ cần nộp đơn lên tòa yêu cầu cưỡng chế thi hành là được.
Chỉ là lần này kế hoạch nước ngắn hạn, tôi muốn chuyện đơn giản .
Có lẽ thấy tôi không trả lời, hắn lại nhắn tiếp:
[Em muốn hòa giải, không phải không có cơ hội.]
[Mai là sinh nhật mẹ tôi, đến nhận lỗi đi.]
Kèm theo đó định vị của một .
Đúng là bị điên.
Tôi lại chặn hắn.
Đúng lúc đó, Phó Thời Tu cũng nhắn tới:
[Anh cho người gửi tới vài bộ lễ phục, em chọn đi.]
[Mai dẫn em đi gặp vài người bạn.]
Sắp được gặp bạn bè của Phó Thời Tu, tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp, khó chịu do Chu Hoài Nam mang lại cũng bay biến hết.
Tôi bắt taxi .
17.
Phó Thời Tu đâu chỉ cho người gửi “vài bộ” lễ phục.
Cả dãy treo kín phòng, kèm theo giày, trang sức, chuyên viên trang điểm, làm chật cứng cả căn phòng.
Thấy anh coi trọng như vậy, tôi cũng không dám lơ là.
Thay tới thay lui gần cả đêm mới chọn được một bộ trông ngoan ngoãn, nhã nhặn nhất.
Cũng may Phó Thời Tu không lại.
Mười năm chưa nước, lần này đích thân đến chi nhánh Hải Thành, có thể tưởng tượng được anh bận thế .
sau, tôi lại ngủ một mạch đến trưa.
Dậy trang điểm thay đồ xong thì đúng lúc nhận được tin nhắn của anh:
[Anh cho tài xế đến đón em rồi.]
lên xe, một số lạ gọi tới.
Trực giác cho tôi đó là Chu Hoài Nam, tôi lập tức từ chối.
Gọi lại, tôi lại tắt.
Cuối cùng tôi chặn luôn.
Không ngờ, xe dừng, tôi lại nhìn thấy Chu Hoài Nam.
Hắn đứng ngay trước cửa gọi đi gọi lại cho ai đó, cuối cùng giận dữ ném luôn điện thoại đất.
Tôi ngẩng nhìn tên , hóa ra là qua hắn gửi định vị cho tôi.
Lúc này, điện thoại của Phó Thời Tu gọi đến rất đúng lúc.
[Đến chưa?]
[Anh đón em nhé?]
Giọng anh luôn khiến người ta bình tĩnh lại.
Tôi nhìn thoáng qua gương mặt sa sầm của Chu Hoài Nam, nhẹ giọng nói:
“Không cần, em tự lên được.”
Có lẽ nghe được giọng tôi, Chu Hoài Nam cũng nhìn sang.
Biểu cảm trên mặt hắn thật khó diễn tả, có kinh ngạc, có mừng rỡ, xen lẫn phẫn nộ kìm nén.
Hắn đá văng chiếc điện thoại đã vỡ, mắt đỏ hoe:
“…”
Nhưng chỉ nói được một chữ.
Hắn mím môi, đi: “Đi .”
Rồi đắc ý: “ ngay em sẽ tới .”
người bước đi trước.
Có vẻ này đã được bao trọn.
Lúc đó tôi mới hiểu ra, cái gọi là “gặp bạn bè” Phó Thời Tu nói, là bạn thế .
Thấy tôi không đi theo, Chu Hoài Nam cố ý chậm lại:
“ được rồi, coi như anh xin lỗi trước được chưa?”
Hắn hạ giọng:
“Chẳng phải em không thích Tống Chi sao?”
“Anh không qua lại cô ta nữa, được chưa?”
“Em cũng nhỏ nhen thật, cô bé đó đâu có đắc tội gì em đâu.”
Tôi hít sâu, cố đè nén cảm xúc.
Lên đến tầng hai, tôi thấy vài gương mặt quen quen.
“Ồ, chị dâu cuối cùng cũng rồi à?”
“Cũng nhờ thiếu gia Chu ta , một cô nàng ngoan ngoãn lại đòi chơi trò chim hoàng yến bỏ trốn, không thấy buồn sao?”
“Anh Nam, bao nhiêu người thế này, anh cũng dám dẫn cô ta tới à? Không sợ…”
“Đúng đó, còn có nhân vật lớn cơ !”
Chu Hoài Nam lườm bọn : “Cút!”
Rồi đi sát lại tôi hơn:
“ điều đấy, còn ăn diện một .”
“ nữa em cứ theo sát anh, bất kể có chuyện gì xảy ra, đừng nói gì, chỉ , hiểu chưa?”
“Đây.” Hắn chìa tay: “Anh dắt em .”
Tôi im lặng, dừng bước: “ đi, Chu Hoài Nam.”
Tôi lạnh nhạt nói: “Tôi không đến vì anh.”
Chu Hoài Nam bật :
“ , đến nước này rồi còn diễn cái gì nữa?”
“Không đến vì anh thì vì ai?”
Lúc này, cửa đại sảnh mở ra, tôi thấy Phó Thời Tu.
Dù không phải nhân vật chính, anh lại ngồi ghế chính giữa.
Bên trái là mẹ của Chu Hoài Nam, bên phải là con cả Chu – người đang quản lý công ty.
Những người khác thì ngồi hoặc đứng rải rác xung quanh, uống rượu, nói chuyện thì thầm, nhưng lại vô thức tạo thành một vòng bán nguyệt lấy Phó Thời Tu làm trung tâm.
“Thấy không? Người ngồi giữa đó, mẹ anh phải vất vả lắm mới mời tới được đấy.”
“ nữa vợ người ta cũng đến.”
“Em điều , nếu làm mất mặt Chu, mẹ và anh cả anh không tha cho em đâu!”
nói, anh ta định kéo tay tôi.
Tôi giật mạnh ra.
“ Vọng Thư!”
Hắn quát lên, giọng không nhỏ .
Rất nhiều người ngoái lại nhìn.
Cả Phó Thời Tu cũng nhìn, ánh mắt hơi trầm .
“Hoài Nam, con làm gì thế?”
Mẹ Chu gọi tên con trai, nhưng ánh mắt lại không hài lòng nhìn chằm chằm tôi.
Anh cả cau mày liếc tôi một cái, sau đó sang Phó Thời Tu:
“Phu nhân của anh Phó chắc tới rồi chứ? tôi đón?”
Có tiếng bàn tán rì rầm vang lên.
Chu Hoài Nam gằn giọng:
“Bảo em đừng gây chuyện , giờ hài lòng chưa?”
“Lần em gặp đầy người Chu như vậy, em lại lại ấn tượng thế này sao?”
Phải đấy.
Kết ba năm, đây là lần tiên tôi gặp đông người Chu đến vậy.
“Vọng Thư.” Giọng Phó Thời Tu bỗng vang lên.
“Qua đây.”
Anh trống một chỗ giữa mình và mẹ Chu.
Chu Hoài Nam ngẩn người.
Mẹ Chu và anh cả cũng ngơ ra.
Tôi bước tới.
“Giới thiệu một .”
Giọng Phó Thời Tu không lớn, nhưng đủ người nghe thấy rõ.
“ Vọng Thư.”
Anh nhẹ mu bàn tay tôi, rồi ngẩng nhìn người:
“Vợ tôi.”
18.
Phòng tiệc yên lặng như tờ, tựa như người đều quên cả hô hấp.
Chỉ có Phó Thời Tu, không hổ là người từng trải qua bao đại cảnh.
“Vọng Thư, em có gì muốn nói không?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn phía tôi.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, tay nắm chặt lòng bàn tay, tim đập dồn dập.
Phó Thời Tu khẽ siết tay tôi, nhìn mắt tôi, nhẹ gật :
“Không có chuyện gì là không thể.”
Tôi hít sâu một hơi.
“Thưa dì.”
Tôi nhìn mẹ Chu: “Cháu…”
Tôi siết chặt nắm tay: “Cháu và Chu Hoài Nam, đã ly từ lâu rồi.”
“Cháu không vì sao anh ta không nói dì.”
Rồi tôi nhìn sang Chu Hoài Nam:
“Chu Hoài Nam, tôi chưa từng cho rằng chuyện kết , ly có thể coi như diễn kịch.”
“Giữa chúng ta không còn bất cứ khả năng nữa.”
Cuối cùng, tôi phía người:
“Tôi là vợ hợp pháp của Phó Thời Tu.”
“Từ sau không còn liên quan gì tới Chu nữa.”
Chu Hoài Nam nhìn chằm chằm tay tôi Phó Thời Tu, vẻ mặt không thể tin nổi, lùi lại hai bước.
Phó Thời Tu cũng đứng dậy, nhặt chiếc khăn trên bàn, chậm rãi lau tay tôi – nơi bị Chu Hoài Nam nắm lấy.
“Vợ tôi thích yên tĩnh.”
“ tôi lại là người hay bênh vợ.”
“Từ , tôi không muốn thấy bất kỳ ai, dùng bất kỳ hình thức làm phiền đến cô ấy nữa.”
“Chu phu nhân, tôi nói rõ rồi chứ?”
Mẹ Chu như bừng tỉnh, liên tục gật .
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Phó Thời Tu bỏ khăn , nắm tay tôi rời đi.
Tới tận lúc , tim tôi mới đập trở lại bình thường.
Chân như nhũn ra, suýt nữa ngã , Phó Thời Tu liền đỡ lấy eo tôi, đẩy tôi dựa vách .
“Anh tốn công tốn sức như vậy…” Tôi thở gấp: “Chỉ chấm dứt triệt Chu Hoài Nam tìm em nữa à?”
Phó Thời Tu nâng mặt tôi lên: “ em rất xinh đẹp.”
Tôi không rõ anh khen tôi ăn mặc đẹp hay lời nói của tôi đẹp.
Anh cúi tôi.
“ ! !”
Chu Hoài Nam hét ngoài .
Không may lúc nãy mải nói chuyện, quên ấn tầng.
bị hắn bấm mở.
Phó Thời Tu lập tức kéo tôi lòng, lạnh lùng lại:
“Có việc gì?”
Trên vách phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của tôi và vẻ mặt sững sờ tuyệt vọng của Chu Hoài Nam ngoài cửa.
Tôi vội ấn tầng hầm.
Trước khi cửa đóng lại, Phó Thời Tu ác ý nâng cằm tôi lên, tôi thật sâu ngay trước mặt Chu Hoài Nam.