Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4fkY5wKIr4

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi vội vàng đi tới, vừa nhìn vào trang tra điểm trên điện thoại để trên bàn, quả nhiên thấp hơn trước hơn một trăm điểm. Trái tim tôi nặng trĩu.

Phải làm sao đây. Nếu Trần Dạng muốn học lại, tôi nhất định phải ở lại cùng em ấy, dù sao một đứa trẻ vốn dĩ đã từng bị trầm cảm, nếu tôi đi, em trai Trần Tích lại lên đại học, một mình em ấy học xong về nhà đối diện với căn phòng trống trải, chắc chắn bệnh sẽ tái phát.

Cái này… Tôi nghe tiếng khóc của Trần Dạng, đau lòng cúi xuống ôm em ấy: “Không sao đâu, không sao cả, nếu không hài lòng thì chúng ta làm lại một năm nữa. Đừng khóc nữa, chị sẽ ở lại cùng em ôn thi lại.”

Trần Dạng ngước đôi mắt đỏ hoe lên: “Thật ạ?” Nước mắt lại tí tách rơi xuống. Tôi nhìn mà lòng chua xót, chỉ có thể ôm chặt em ấy hơn: “Chị ở lại với em, không sao đâu, ngoan.”

Trần Dạng lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

15

Đêm đó tôi liền đề nghị với hệ thống cho phép mình ở lại.

[Được thôi ký chủ, có thể chọn ở lại, chỉ là sau này tôi sẽ không cung cấp bất kỳ sự trợ giúp tài chính nào nữa.]

Tôi do dự một chút, đây chẳng phải là ép cái đứa vô dụng như tôi đi làm sao? Haiz, nghiến răng một cái, được! Chấp nhận! Ở lại thì ở lại! Thế giới cũ tôi cũng chẳng có người thân nào, chỉ có một người anh trai đã kết hôn, cũng không qua lại thường xuyên lắm. Tốt! Sau khi hạ quyết tâm, lòng tôi nhẹ nhõm đi nhiều.

16

Sau khi ở lại, tôi ngồi bên cửa sổ suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau liền đi tìm việc. Những công ty bình thường chắc chắn sẽ không nhận tôi. Tôi liền nghĩ hay là đi làm phục vụ ở nhà hàng, tối đến tìm một quán bar hát dạo.

Nghĩ là làm. Quả nhiên rất nhanh tôi đã được nhận vào làm phục vụ. Vì giọng hát hay, tôi còn tìm được hai quán bar đồng ý nhận tôi.

Vất vả cả ngày, tôi ứng trước tiền lương, để dành chuẩn bị cho Trần Dạng học lại, số còn lại mua thức ăn nấu nướng. Về đến nhà tôi liền mệt mỏi nằm vật ra sofa.

Trong lúc mơ màng sắp ngủ thiếp đi, tôi nghe thấy xung quanh có người nói chuyện.

“Hôm nay chị đi đâu vậy?”

“Nghe bạn học nói hình như chị đi làm ở nhà hàng, còn có người nói thấy chị ở quán bar.”

“Phải làm sao đây? Chị vì hai đứa mình mà ở lại, trở nên vất vả như vậy!”

“Đừng lo lắng đồ ngốc, chị đã ở lại rồi, vậy thì sau này hai anh em mình đi làm kiếm tiền, học phí hai anh em mình lo hết, tiền sinh hoạt hàng ngày cũng có thể đi dạy kèm kiếm lại được, hai anh em mình tiêu ít thôi, số tiền còn lại đưa cho chị! Sau này chị chỉ cần nằm hưởng phúc là được rồi!”

Tôi nghe mà giật mình. Cái gì mà học phí lo hết? Cái gì mà ở lại?

Một lúc lâu sau, tôi mới chắp vá được một sự thật. Tôi bị hai thằng nhóc thối tha này lừa rồi. Khốn kiếp. Trần Dạng căn bản không hề thi trượt!

Hình ảnh ngày tra điểm đại học trong đầu tôi ngày càng rõ ràng. Thảo nào bảo tôi vào phòng lấy kính! Đánh lạc hướng tôi, để đổi thành trang kết quả giả kia! Lúc đó vì quá đau lòng nên tôi không kịp nhìn kỹ!

Tôi tức muốn nổ tung, trực tiếp đập bàn đứng dậy. “Trần Tích! Trần Dạng! Hai đứa cút ra đây cho chị!”

Hai đứa đang bí mật bàn bạc gì đó, bất ngờ bị tôi dọa cho giật mình. Tôi cho mỗi đứa một cái tát, đánh đến nỗi hai đứa quỳ rạp xuống đất ôm chặt lấy chân tôi: “Xin lỗi chị! Là lỗi của bọn em, bọn em quá muốn chị ở lại!”

Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra cuộc trò chuyện ngày hôm đó của tôi với hệ thống chắc chắn đã bị hai đứa nghe thấy. Cho nên mới bày ra một màn kịch hay như vậy!

Càng nghĩ tôi càng tức, lại đá cho mỗi đứa một cái, đi vào phòng ngủ “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Hai thằng nhóc gõ cửa thế nào tôi cũng không mở. Cuối cùng bị chúng gõ đến phát bực, tôi hét lên một tiếng: “Cút!” Lúc này mới hoàn toàn im lặng.

Một mình ngồi đó bình tĩnh lại, quả thật cũng đã bình tĩnh lại rồi. Sau khi tỉnh táo lại mới nghĩ có khi vừa rồi mình đã đá trúng bụng Trần Tích, chắc đau lắm. Xì! Hai đứa này dám hợp sức lừa tôi! Mẹ nó. Tôi vậy mà lại bị lừa. Lần này thì hay rồi, nhà cũng không về được nữa, chỉ có thể ở lại. Nhưng hai đứa này cũng là vì quá không nỡ rời xa tôi. Trẻ con mà, đúng không. Mẹ nó vẫn còn tức! Sao không nói thẳng ra!

17

Tôi trùm chăn ngủ. Trằn trọc thế nào cũng không ngủ được. Ước chừng hai đứa đã ngủ rồi, tôi liền mở cửa ra.

Không mở còn hơn, vừa mở ra tôi đã giật mình. Hai đứa quỳ gối ngay ngắn trước cửa đợi tôi kìa!

“Xin lỗi! Chị! Bọn em sai rồi!” Sau đó bắt đầu tự tát vào mặt mình rất mạnh. Tiếng “bốp bốp” vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng.

Tôi lập tức tỉnh cả ngủ.

“Thôi thôi!”

Tôi kéo hai đứa đứng dậy.

“Chị cũng nghĩ kỹ rồi, chúng ta đều có lỗi, dù sao chị muốn đi cũng không nói với hai đứa, làm hai đứa rất buồn, chỉ có thể dùng hạ sách này.”

“Không phải! Không phải lỗi của chị!” Trần Tích và Trần Dạng điên cuồng lắc đầu, ôm chặt lấy chân tôi. Ánh mắt đáng thương lại ai oán.

“Nghe chị nói!” Tôi gỡ tay hai đứa ra. Vừa gỡ ra, hai đứa lại nhào tới ôm tôi. Hết cách. “Chị cũng không đi được nữa rồi, thôi vậy, giận nữa cũng vô ích.”

Tôi quỳ xuống, ôm lấy hai đứa: “Được rồi, sau này vẫn là một gia đình yêu thương nhau.”

Trần Dạng lau nước mắt: “Chị ơi, hai anh em em sẽ mãi mãi ở bên chị, chị yên tâm, sau này bọn em là người thân của chị.”

Tôi bất đắc dĩ gật đầu, thôi được.

Không ai nhìn thấy, trong đáy mắt em ấy lóe lên một tia cười gian xảo.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương