Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Trong lúc dọn dẹp phòng, tôi vô tình phát hiện một tờ giấy chứng kết hôn ở sâu trong ngăn kéo.

Ban đầu tôi nghĩ chắc là của bố mẹ chồng, sơ ý quên.

Nhưng khi tiện tay mở ra xem, trước mắt tôi bỗng sầm.

Trên đó ghi ràng tên bạn trai tôi – Thẩm Mặc Khanh, mà người vợ lại là Bạch Nhược Vi.

Ngày đăng ký: 20/5 năm , hẳn là cố tình chọn “520” – ngụ ý tình yêu.

Tôi như hóa đá, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hai người bọn họ, con dấu đỏ của Cục Dân Chính, và chữ “hỷ” đỏ chói kia.

Ngay ngực, chỉ thấy trống rỗng.

Một nỗi hoang mang vô cớ ập tới.

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại tôi vang lên tiếng “ting” báo tin nhắn.

Là Thẩm Mặc Khanh gửi tới—

“Bảo bối, công ty phát lương rồi, đi xem phim nhé?”

em thích nhất, gà giòn chanh dây?”

“Rồi sữa chua hũ ?”

“Hoặc… em gì?”

“Hay anh mua vé phim trước nhé?”

Tôi ngây dại nhìn màn hình, tay chân run rẩy.

Mấy nhắn lại anh ta cho ràng, nhưng bàn tay run đến nỗi không thể gõ nổi chữ.

Khoảng mười phút , thấy tôi không trả lời, Thẩm Mặc Khanh gọi thẳng đến.

Ngay lúc chuông sắp tắt, tôi chần chừ bắt máy.

“Bảo bối, sao em không trả lời tin nhắn? tan làm đi xem phim, có được không?”

Giọng anh ta vẫn ôn nhu như gió xuân, ân cần, dàng như trước vẫn thế.

“Được.”

Tôi chỉ thấy cổ họng ngứa ran, lâu gắng gượng thốt ra một chữ.

“Bảo bối, em sao vậy? Không khỏe à?” Anh ta nghe ra khác lạ trong giọng tôi, lo lắng .

“Không… không có gì… Gần đây thời tiết hanh khô, cổ họng hơi ngứa thôi.”

Tôi vội vàng đáp.

“Không sao thì tốt, em cũng quá bận rộn. Nhà cưới anh nghỉ ngơi xong, dẫn mẹ đi cùng, hai ngày là xong thôi. Em tự mệt quá.”

Đầu dây bên kia, giọng Thẩm Mặc Khanh dàng, dặn dò tỉ mỉ.

“Ừ.” Tôi đáp khẽ, rồi vội cúp máy.

Cả người tôi ngã xuống tấm thảm trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, cố gắng kìm nén không mắt rơi.

Nhưng càng cố, mắt lại càng không ngừng trào ra, rơi mãi, rơi mãi.

Tôi biết Bạch Nhược Vi — em gái nuôi của Thẩm Mặc Khanh.

Cô ấy có làn da hơi ngăm, nhưng đôi mắt to và sáng, mái tóc đen dày mượt.

đầu tôi theo anh về nhà, cô ấy luôn tươi cười tiếp đón, gọi tôi một tiếng “chị dâu” ngọt ngào.

Pha trà, rót , phụ mẹ chồng nấu .

ấy, trong bếp nấu tới hơn hai mươi .

Cô ấy bận đến mức chân gần như không chạm đất, vẫn chạy đi chạy lại không ngừng.

Chỉ vì Thẩm Mặc Khanh lỡ nói tôi không uống sữa dừa, cô ấy liền vội vàng chạy đi mua đồ uống khác.

Kết quả, mua cả chục loại, còn áy náy cười nói với tôi:

“Chị dâu, chị xem chị thích uống gì.”

Đến nỗi khiến tôi cũng thấy ngại.

tình cờ gặp, bóng dáng cô ấy vẫn luôn vội vã, bận rộn.

Khác hẳn so với gì tôi từng lo lắng về cảnh mẹ chồng – em chồng khó chịu, gay gắt.

Nhưng một gia đình có hạnh phúc hay không, đâu chỉ dựa vào tình yêu.

Mẹ tôi từng nhắc:

“Nhất Ninh, con phải mở to mắt mà nhìn gia đình của cậu ta.”

Thế nhưng, Thẩm Mặc Khanh và cả nhà anh ta, ai nấy đều đối xử với tôi tốt.

Tôi luôn nghĩ là người có phúc.

Gia đình yêu thương, cha mẹ chiều chuộng.

Thời đại học gặp được Thẩm Mặc Khanh – anh tuấn tú, nho nhã, đối xử dàng, quan tâm từng chút.

Mọi người đều khen tôi may mắn.

Chẳng ngờ, đến sát ngày cưới rồi, lại vỡ lở ra một chuyện nhơ nhớp thế .

2.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh, vốc rửa mặt, rồi móc điện thoại ra, gọi cho cô bạn thân cùng phòng hồi đại học.

“Đại Cam, gửi cho tài khoản WeChat của dì cậu đi.”

“Đúng rồi, là dì làm luật sư ly hôn nổi tiếng ấy.”

Đầu dây bên kia, Đại Cam không giấu nổi kinh ngạc:

“Nhất Ninh, có chuyện gì thế? Ai ly hôn à?”

“Không phải cậu đang chuẩn bị kết hôn sao?”

“Tớ cũng không biết …” Lòng tôi rối bời, nghĩ ngợi một lúc nghẹn giọng nói,

“Đại Cam, giúp tớ giữ bí mật nhé. Hình như tớ đã bị lừa rồi.”

Nói ra câu , mắt lại chẳng kiềm được mà tuôn rơi.

Trong ngực trống rỗng, giọng cũng lạc đi.

Đại Cam quýnh quáng:

“Nhất Ninh, khóc, rốt cuộc có chuyện gì? Người nhà cậu kia, không phải lúc nào cũng chiều vợ như mạng , coi cậu là số một sao?”

“Chẳng lẽ… thật ngoại tình phản bội cậu?”

“Không thể nào đâu, chắc cậu nghĩ nhiều quá thôi. Ở thương trường, đôi khi lỡ lời vài câu cũng là chuyện thường.”

Phải, tất cả bạn bè bên cạnh tôi đều biết — Thẩm Mặc Khanh chính là “nghiện vợ điên cuồng”, lúc nào cũng tôi làm trọng.

“Anh ấy… đã kết hôn rồi.” Tôi thì thầm, “Nhưng người vợ không phải tôi.”

“Cái gì?!” Đại Cam hét lên trong điện thoại, “Nhất Ninh, sao có thể được, không thể nào, tuyệt đối không thể!”

“Anh ấy đăng ký kết hôn với em gái nuôi.” Tôi đáp, ánh mắt một rơi vào tờ giấy chứng hôn nhân kia.

Có thể nhìn ra, ấy cả hai đều đã vận chỉn chu.

Thẩm Mặc Khanh mặc vest, thắt cà vạt.

Còn Bạch Nhược Vi thì khác hẳn vẻ ngoài áo thun quần jean thường ngày, đó mặc váy viền ren tinh tế ở cổ áo, khuôn mặt ngập tràn nụ cười ngọt ngào.

Giống hệt một cô vợ nhỏ đang chìm trong hạnh phúc.

Tôi giơ điện thoại, chụp lại tờ giấy kết hôn ấy, gửi thẳng cho Đại Cam.

Trong điện thoại, giọng bạn tôi vang lên đầy khoa trương:

“Nhất Ninh, chuyện quá sức hoang đường rồi… tớ cần bình tĩnh lại đã.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tôi lại một ngẩn ngơ nhìn tờ giấy chứng kết hôn kia.

Thật lâu , tôi đứng dậy, chỉnh đốn bản thân.

Thay quần áo, trang điểm, lau đi hết vệt mắt nhòe nhoẹt còn sót trên mặt.

Trong gương, làn da tôi vẫn trắng mịn, dung nhan như ngọc.

Khi lớp trang điểm hoàn tất, dì của Đại Cam đã gửi lời mời kết bạn.

Tôi vội vàng xác .

“Cháu chào dì.” – Tôi lễ phép chào.

Dì ấy bình tĩnh dặn dò:

“Con hoảng loạn. Trước hết hãy xác minh tính thật giả của tờ giấy kết hôn .

Nếu là thật, con cứ thẳng thắn đối diện với bên nam, có sao thì giải quyết vậy.

Dù sao các con chưa thành hôn, chỉ cần phân định phần tài sản là được.”

Tôi gật đầu:

“Vâng, con biết rồi.”

Nhưng trong lòng tôi lại tràn ngập câu không sao giải thích nổi.

Nếu Thẩm Mặc Khanh thật thích Bạch Nhược Vi, vậy thì cứ đường đường chính chính kết hôn, sinh con, đời kiếp với nhau là được.

Hà tất còn phải trêu chọc tôi?

Nếu anh ta thật thích tôi, vậy sao có thể trong năm năm tình yêu, vào lúc đã bàn đến hôn nhân, lại đi đăng ký kết hôn với em gái nuôi của ?

3.

Buổi , như thường lệ, Thẩm Mặc Khanh lái xe đến đón tôi đi .

Anh mua cho tôi sữa chua hũ mà tôi thích.

“Nhất Ninh, phim anh cố tình đặt muộn một chút. Trước tiên, chúng ta đi chọn trang sức vàng đã.”

Anh mỉm cười dàng, vừa nói vừa tự nhiên nắm tay tôi.

Lúc đi thang máy, anh cẩn thận đỡ tôi, còn dặn dò:

“Cẩn thận, vấp ngã.”

Tôi khẽ :

“Không phải trước đây anh từng nói kết hôn sẽ không mua ‘ba vàng năm vàng’ sao?”

Không lâu trước đó, mẹ anh từng đưa tôi một thỏi vàng ngân hàng nặng 100g, bảo tôi mang ra tiệm đổi trang sức.

Bà còn cười bảo:

“Nhất Ninh, đây là dì dành dụm từ lâu, con cứ đi tiệm xem thích nào thì đổi .”

Thế nhưng khi tôi mang vàng đến tiệm, phát hiện phí gia công đắt đến khó tin, hơn còn kèm theo đủ loại điều kiện rắc rối, tính thế nào cũng không hợp lý.

Tôi vốn là người thực tế, chỉ ổn định.

Nên tôi đã nói với Thẩm Mặc Khanh: thỏi vàng tôi sẽ giữ lại, không đổi, dành cho con cái.

Anh cười hiền hòa:

“Anh đã bán hai quỹ, cộng tiền thưởng và hoa hồng của một dự án lớn mấy tháng trước, cũng vừa đủ rồi.”

Ánh mắt anh nhìn tôi dàng, như có một lớp sợi tơ quấn .

Ngay giây phút đó, tôi chợt hiểu ra —

Buổi hẹn xem phim, chỉ là cái cớ.

Mục đích thật , là đưa tôi đến chọn bộ năm vàng cưới.

Chúng tôi ghé qua mấy tiệm vàng, thử không ít kiểu dáng.

Ngoài cơ bản như vòng cổ, vòng tay, nhẫn… anh ta còn ưng một cây trâm cài tóc mạ vàng.

Tính ra, hơn mười vạn đã bay mất.

Nhưng dường như Thẩm Mặc Khanh chẳng hề tâm, chỉ nhìn tôi dàng :

“Nhất Ninh, em có thích không?”

Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ thích.

Cái cảm giác được yêu thương, được nuông chiều, tràn đầy hạnh phúc, an tâm và vững chãi – ai mà chẳng khao khát.

Thế nhưng, tờ giấy chứng kết hôn kia, như một mũi gai cắm sâu trong tim, khiến tôi đau đến nghẹt thở.

“Nhất Ninh, em không khỏe à? Sắc mặt em không tốt lắm.” Thẩm Mặc Khanh cau mày, lo lắng.

“Hay thôi, xem phim , anh đưa em đi bệnh viện nhé?”

“Tôi không sao.” Tôi hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nói:

“Thẩm Mặc Khanh, hay là chúng ta… khoan hãy mua vàng đã?”

“Tạm thời giá vàng đang ở mức cao, thật đắt.” Tôi tùy tiện tìm một lý do.

Anh ta trầm ngâm giây lát rồi gật đầu:

“Em nói cũng đúng. Kết hôn là chuyện cả đời, không thể qua loa được.

Ngày mai anh bận, nhưng anh sẽ đưa em đến trung tâm thương mại khác, bên đó lớn hơn, nhiều cửa hàng hơn.”

Tôi khẽ gật đầu, giả vờ đồng ý.

Đến lúc xem phim, nhân lúc đèn tắt, anh ta ôm tôi vào lòng, còn hôn khẽ lên má tôi.

Tôi lập tức né tránh.

“Nhất Ninh, em sao thế, cứ kỳ lạ suốt.” Anh ta ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp,

“Có phải anh làm gì sai không?”

Trong bóng , đôi mắt anh ta sáng rực, ánh lên thứ tình cảm tưởng như nồng đậm chân thành.

“Tôi… tôi chỉ hơi cảm mạo, sợ lây cho anh thôi.” Tôi ấp úng đáp.

Thực ra, đã không biết bao nhiêu , tôi thẳng anh ta về tờ giấy kết hôn ấy.

Nhưng lời vừa chạm đến bờ môi, tôi lại nuốt ngược trở vào.

Tôi sợ. Sợ đến run rẩy.

Thật ra, tình cảm giữa người với người đúng là thứ vi diệu.

Trước khi quen biết anh ta, tôi cũng ngày nào hay ngày ấy, bình thường mà yên ổn.

Nhưng từ lúc thân thiết rồi yêu nhau, tôi dần sinh ra một loại lệ thuộc.

Tôi không , đó có được tính là một phần của tình yêu không?

Tôi bắt đầu hoảng loạn.

Liệu cái gọi là ngọt ngào, mỹ mãn mà tôi hằng tin tưởng… rốt cuộc có phải chỉ là một vở kịch dối lừa?

Xem phim mà tâm trí tôi chẳng đặt ở màn hình, chỉ mải tính toán trong đầu: Thẩm Mặc Khanh đã lừa gạt tôi gì?

Chúng tôi đều xuất thân từ gia đình bình thường, chẳng phải giàu có gì, càng không giống mấy câu chuyện tổng tài bá đạo trên phim.

Việc bàn chuyện hôn nhân cũng chỉ hướng đến một cuộc an ổn.

Sính lễ anh ta đưa là 28 vạn.

Căn nhà do nhà họ Thẩm mua, trang trí cũng họ lo hết.

Mẹ Thẩm từng nói, chờ tôi và Thẩm Mặc Khanh kết hôn, giấy đăng ký rồi, sẽ ghi tên tôi vào sổ đỏ.

Tôi chưa từng cảm thấy đó là vấn đề.

Dù sao, nhà người ta đã bỏ tiền ra mua và sửa sang hết thảy, chưa kết hôn thì tư cách gì mà tên tôi vào sổ đỏ chứ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương