Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
suốt một tháng tôi ở cữ, Lục Tấn ngày cũng đến thăm.
Có hôm anh ở lại lâu, thậm chí qua đêm; cũng có hôm chỉ ghé qua chốc lát rồi ngay.
Tôi biết anh đang cố gắng tranh thủ từng thời gian để đến.
Bởi vì lần anh, tôi cũng đều thấy rõ quầng thâm nơi mắt anh không tài che giấu nổi.
Thế nhưng anh càng hy sinh vì tôi, lòng tôi lại càng dấy lên một nỗi bực bội và lo lắng không tên.
Chỉ còn ngày nữa là tôi kết thúc thời gian ở cữ, cũng đến lúc rời khỏi trung tâm này.
Tối nay Lục Tấn mặc đồ thường tới, tôi đoán chắc hôm nay anh không có việc, và sẽ ở lại đây.
Như mọi lần, vừa vào đến nơi, anh liền bế con trai lên chơi đùa một lúc.
Tôi vốn đã quen cảnh này, thế mà không hiểu sao hôm nay lại không nhịn được, châm chọc một :
“Anh nhớ con dữ vậy sao? Đừng nói là chọn trung tâm cao cấp thế này là để giở trò, định này dễ dàng giành quyền nuôi con?”
Nụ cười trên môi Lục Tấn cứng lại.
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng:
“Rốt cuộc anh muốn , em thật không rõ sao?”
Tôi giật mình, tim bỗng đập lệch nhịp, theo bản năng tránh ánh mắt anh.
Lục Tấn ôm con trai lại tôi, giọng khàn khàn căng cứng:
“Tô Hiểu, là vì muốn em, anh liều mạng làm việc, dẫu thế cũng cố dành thời gian…
Dù chỉ để nhìn em một cái cũng được.”
“Tô Hiểu, em thật không biết sao?”
Tôi cảm giác như có bàn tay vô hình siết lấy cổ họng mình.
Không kiềm được, tôi hít một hơi thật sâu, đầu óc hỗn loạn, nhưng lời tim lại buột miệng thốt ra:
“Vậy sao lần anh đến cũng là bế con trước?”
Nói xong, cả tôi và Lục Tấn đều sững lại.
Đến tôi còn ngờ mình lại thốt ra nói vừa giống làm nũng, lại vừa giống ghen tuông con như thế.
Sắc Lục Tấn ban nãy còn đầy tổn thương, giờ đã rạng rỡ trở lại, khóe môi cong lên không nhịn được cười.
Tôi đỏ bừng cả , cúi đầu thật thấp, tay nắm chặt góc vải ghế sô pha để che giấu trái tim đang loạn nhịp.
Lục Tấn khẽ bật cười.
Anh đặt con xuống, rồi bước đến tôi.
Tôi còn kịp phản ứng thì đã cảm nhận được anh cúi người, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Cảm giác như bị bỏng, tôi lập tức đẩy anh ra, giọng gắt lên:
“Anh làm gì vậy?!”
Lục Tấn cũng không cưỡng ép, vốn dĩ anh ôm tôi chặt gì, tôi vừa đẩy là anh đã lùi một bước.
Trước chất vấn của tôi, anh lại vô cùng uất ức:
“Thấy , em lại không anh ôm.”
Tôi: “?”
Phải mất giây tôi nhận ra — anh đang đáp lại “sao anh ôm con trước” ban nãy của tôi.
Tôi: “…”
Khoan, sao tình hình lại thành ra như thể tôi là người vô lý vậy?
7
Tôi thường cảm thấy, lần này lại Lục Tấn, anh đã khác xưa nhiều.
Anh dịu dàng hơn hồi chúng tôi yêu nhau, cũng kiên nhẫn hơn nhiều so trước kia.
Tôi vốn rằng những thay đổi của Lục Tấn dạo đây đều là vì con trai.
Thế nhưng giờ đây, nhìn vẻ tủi thân của anh , lòng tôi bỗng dấy lên một ý nghĩ.
Có lẽ… Lục Tấn thực đã thay đổi rồi?
…
ngày , tôi xuất viện về nhà.
Căn hộ tôi đang ở là do công ty sắp xếp.
Ban đầu tôi định về sẽ liên hệ bảo chăm , nếu thật không tìm được người đáng tin thì sẽ gửi con vào trung tâm giữ .
Dù sao thì tôi sống một mình, nếu không làm lại thì đến chuyện chi tiêu cơ bản của hai mẹ con cũng là vấn đề.
Nhưng hôm tôi vừa về tới nhà, liền phát đã có sẵn hai bảo đang đứng đợi.
Hôm nay Lục Tấn đặc biệt sắp xếp thời gian để đưa tôi về.
Vừa thấy hai người kia đứng trước cửa, tôi sững người, lập tức quay đầu chất vấn anh:
“Anh giở trò gì đấy?”
Lục Tấn dày đáp thản nhiên:
“Em không anh dọn đến ở cùng, lẽ định tự mình nuôi con?”
Tôi vừa định cứng miệng nói “thì sao”, thì anh đã tự lẩm bẩm tiếp:
“Không được , anh xót em.”
Tôi: “…”
Miệng của Lục Tấn là mọc đây à?
Sao tôi từng phát anh ta biết nói mấy lời thế này?
Lục Tấn đưa tôi xem hồ sơ của hai bảo , đúng là còn tốt hơn mấy người tôi từng cân nhắc trước đó nhiều.
Nhìn cách họ cung kính Lục Tấn, tôi đoán chắc họ cũng không dám giở trò gì mờ ám, nghĩ vậy tôi cũng thấy yên tâm phần .
Tôi do dự một lúc rồi cũng chấp nhận sắp xếp của anh.
đưa tôi về nhà, Lục Tấn lại tất bật giúp tôi thu dọn, trước rời còn chuẩn bị sẵn bữa tối.
lòng tôi có áy náy, liền bảo anh ăn xong hãy .
Lục Tấn chỉ khẽ cười, xoa đầu tôi nhẹ nhàng nói:
“Lần ăn cùng em nhé, hôm nay còn ít việc quan trọng phải xử lý.”
Nói xong, anh vội vàng rời , quay lại công ty.
Con trai đã có bảo trông, tôi lặng lẽ ăn phần cơm tối do Lục Tấn chuẩn bị, rồi quay vào phòng tính toán lại khoản tiết kiệm có.
8
hôm đó, suốt cả tuần tôi không thấy bóng dáng Lục Tấn cả.
Tuy ngày anh cũng gọi điện hỏi han tôi, nhưng so trước kia – dù chỉ có thể đến được phút cũng nhất quyết ghé qua – thì tuần này quả thật khiến tôi hơi… không quen lắm.
Dạo đây tôi đã bắt đầu thử làm khoản đầu tư nhỏ.
Mấy ngày nay hình như căn hộ đối diện có người chuyển đến, tôi thường nghe thấy tiếng đồ đạc va chạm loảng xoảng.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi dẫn con ra ngoài hóng gió.
Trước đó tôi vẫn lo con còn nhỏ quá, vừa đầy tháng không ra ngoài, nhưng bảo lại nói hít thở không khí tươi là điều tốt.
Thế tôi chọn một ngày trời nắng đẹp, bế con cùng bảo ra ngoài tắm nắng.
Chúng tôi ngồi trò chuyện ở vườn hoa dưới tầng.
Bất ngờ, một dì ăn mặc thời thượng xuất trước , cúi xuống nhìn con tôi, đôi mắt cong cong đầy dịu dàng:
“Ôi chao, bé con đáng yêu quá, được hai tháng rồi hả?”
Tôi quay sang nhìn dì , có cảm giác hơi quen nhưng lại không nhớ đã từng ở .
Tôi mỉm cười đáp lễ:
“ tới hai tháng ạ, được bốn mươi mấy ngày thôi.”
“Ừ, chăm con vất vả lắm, con cũng phải nhớ chăm sóc bản thân nữa nhé.”
Dì vừa trêu đùa con tôi, vừa nhìn tôi đầy ân cần.
Tôi cảm thấy có gì đó hơi là lạ, nhưng vẫn nhận rõ được thiện ý nơi bà, cũng mỉm cười đáp lại.
Phụ nữ trung niên ở độ tuổi này phần lớn đều thích nhỏ, dỗ con cũng mát tay.
Tôi để ý con trai mình cũng không sợ người lạ, tuy tuổi còn bé thể rõ, nhưng dường như bé khá thích dì .
Tôi nghĩ chắc là nhỏ nhạy cảm hơn người lớn, dễ cảm nhận được là người thật lòng tốt.
Thế tôi cũng cảnh giác gì nhiều, để mặc mình trò chuyện dì theo dòng chuyện.
Dì kể rằng dì có một cậu con trai, tuổi ngang ngửa tôi, nhưng suốt ngày bận bịu lo nghiệp, chịu yêu , lòng chỉ luôn nghĩ đến mối tình đầu, còn đối xử người khác thì lạnh lùng y như cục đá.
Tự dưng tôi lại nghĩ đến Lục Tấn, lòng có bối rối.
Dì khẽ thở dài:
“Tôi nhìn là biết, đời này con trai tôi ngoài mối tình đầu ra thì vào được tim nó . Giờ tôi chỉ mong cái thằng ngốc chịu tỉnh ra, nhanh nhanh mà giành lại người ta thôi.”
Dì liếc nhìn tôi, ánh mắt có sâu xa:
“Không thì chờ đến cô gái lấy chồng, để xem nó khóc lóc .”
Tôi suýt bật cười, nhưng sợ vô lễ chỉ nhếch môi cười khẽ mà không đáp lời.
Dì lại thở dài, rồi đứng dậy, giọng đột nhiên đổi sang tếu táo:
“Cô bé à, dì thích con lắm đó, nếu mà con lấy chồng thì dì nhất định bắt con con trai dì một lần. Tiếc thật!”
Tôi nghe xong lập tức xua tay lia lịa:
“Thôi thôi dì ơi, mối tình đầu là ánh trăng sáng đấy, cháu không sánh bằng được !”
Dì cười ha ha hai tiếng, không nói gì thêm, phất tay đầy phong thái rồi quay người rời .