Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi vẫn còn nghe Vi Vi lải nhải thì não đã tự động lọc ra được tin quan trọng rồi:

“Anh mày hôm nay bếp nấu ăn?! sang ké bữa được không?!”

Vi Vi trả lời đúng một dấu chấm: “……”

Bí mật tám thì quý, nhưng đồ ăn ngon thì quý hơn.

Tôi lập tức thay quần áo, gõ cửa Vi Vi ở sát vách.

Người mở cửa là anh trai ấy Hứa Tri Hành.

Khác mọi khi luôn bảnh bao vest, hôm nay anh mặc đồ ở , trông thoải mái hơn hẳn.

Nhưng mắt nhìn tôi thì lại chẳng thoải mái chút nào.

đôi mắt ấy phủ một tầng sương mờ, khiến tôi đứng hình, hơi run.

hai cứ đứng thế, không ai lên tiếng.

Tôi cũng không biết nên rút lui hay tiếp tục đứng đó.

Vi Vi ló đầu ra từ sau lưng anh trai, đẩy mạnh anh sang bên rồi nói:

không cho bạn em vào ?”

ấy nắm tay tôi kéo vào phòng ăn, vừa đi vừa thì thầm tám :

“Anh tớ kỳ cục lắm nha, nhìn thất tình vậy á…”

Tôi nghe nhưng chẳng vô đầu .

Chỉ còn ấn tượng mắt anh Vi Hành đượm buồn và xa xăm.

Tôi quay đầu nhìn lại.

Anh vẫn đứng ngay đó, giữ nguyên tư thế bị đẩy ra.

Gió thổi lùa qua khe cửa chưa đóng, làm tóc và áo anh khẽ lay động.

Không hiểu … trông chút đáng thương.

Tôi giật quay lại, quay sang nói nhỏ Vi Vi:

“Anh mày vẻ bị đả kích thật. Trông ngơ ngác kiểu… mất hồn rồi ấy.”

nhưng tôi nhanh chóng bị món ăn hấp dẫn.

Tay cầm chén, tôi tự xới cơm, vừa kể khổ Vi Vi:

“Vì chụp bộ váy cưới đó hôm nay nhịn đói đến nỗi nhỏ đi luôn nè…”

Vi Vi lập tức nhào tới, ôm tôi hú lên:

“Trời ơi, mày nhỏ thiệt đó, ghê thiệt!”

Vừa dứt lời…

Từ phía bếp chợt vang lên một tiếng “choang” chói tai.

hai đứa tôi quay lại nhìn.

Thì anh Vi Hành vừa đánh rơi bát canh.

Nước canh tràn ra , nhỏ tong tỏng sàn, bẩn một mảng.

Anh ấy nhìn tôi.

mắt rũ , hàng mi dài khẽ động, tầm mắt dừng đúng… vào tôi.

Cái nhìn đó… rõ ràng là sức nặng.

Tự dưng tôi khựng lại.

Anh nhanh chóng dời mắt đi, rút khăn giấy lau .

Rồi nói, giọng nhàn nhạt nhưng đầy lạnh lẽo:

“Chỉ vì để chụp tấm thôi cũng ép đến mức đó. Người chụp em không biết xót à?”

Tôi cosplay váy cưới bạn chụp, tất chỉ để bức hình đẹp hơn thôi.

ấy đâu cần xót xa gì cho tôi?

Vi Vi cười khúc khích, thay tôi đáp lại:

“Anh thì biết gì chứ~”

Anh ấy không nói gì thêm, đi tới lấy lại chén tay tôi, xới thêm một muỗng cơm đầy rồi đặt trước mặt tôi.

mắt anh thoáng chút dịu dàng:

“Ăn nhiều chút.”

tôi hơi lay động, không nói được gì.

Chỉ ngoan ngoãn nghe lời… và bắt đầu ăn.

đã ăn là mất khống chế.

Cứ thế cắm cúi, ăn quên trời đất.

Cuối … ăn đến no quá, không kìm nổi, tôi luôn.

Tôi ôm khăn giấy, cúi rạp người, toàn thân cứng đờ, chỉ muốn c.h.ế.t vì xấu hổ.

Anh ấy ngồi xổm , giọng nói nhẹ đi nhiều:

“Em không chứ?”

Tôi mím môi, mắt đảo loạn.

Giờ nói được?

Bảo là trước khi qua đây, tôi vừa ăn hết một gói mì siêu cay.

Xong lại bị anh múc cho một chén cơm to tổ chảng…

Giờ ra là vì… no quá.

Quá xấu hổ để nói ra.

Tôi còn rối rắm không biết trả lời thế nào thì anh Vi Hành đã nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu tôi:

“Không muốn nói cũng không . Nhưng nếu cơ khó chịu thì phải đi viện liền đấy nhé. Còn gì không dám nói ba mẹ thì nói anh trai.”

Giọng anh rất nhẹ, rất dịu.

sợ tôi bị dọa sợ.

Không hiểu , bầu không khí bỗng trầm .

Hay là do vừa mới xong, tôi lại đập loạn nhịp rồi…

Sau vụ mửa ở Vi Vi, tôi ủ rũ lê bước về .

Những vừa xảy ra không ngừng tua lại đầu tôi:

Lúc anh của Tri Vi làm đổ canh, mắt rơi vào tôi…

Lúc tôi mửa thảm hại, người đầu tiên cúi hỏi han lại chính là anh ấy.

Tôi tưởng giữ vững lý trí, nhưng chỉ cần chạm mắt anh, tôi lại không kìm được xao động.

Điện thoại “ting” một tiếng.

Tin nhắn từ Vi Vi.

[Tiểu Thanh, anh hình còn buồn hơn rồi đó.]

[ ngồi im sofa, ôm điện thoại, im ru không nói gì luôn.]

[ lén đi vòng ra sau lưng , nhìn search]

[Làm để cướp người sắp kết hôn.]

[Người thích không được đối xử tốt thì phải làm gì.]

[Cách chăm sóc người mang thai.]

Tôi ngẩn người vài giây mới tiêu hóa được dòng tin kia.

Một mặt tội nghiệp gái kia, ấy chắc hẳn cũng không dễ dàng gì.

Mặt khác lại bản thân thật vô dụng, người ta đã tính tới giành vợ người khác, còn tôi thì chỉ cần anh ấy nhìn thôi đã đập loạn rồi.

bị nhét đầy bông ẩm, tình cảm không dám nói ra, lại bị quá khứ kéo giật ngược về…

Lúc còn đi học, Vi Vi thường nài nỉ anh trai dạy kèm hai đứa ôn thi, miệng thì gọi đó là “tận dụng trí tuệ siêu phàm của anh hai”.

Nhưng học được vài buổi, anh ấy càng lúc càng nghiêm khắc, Vi Vi thì bắt đầu viện đủ lý do để trốn học thêm.

Cuối , chỉ còn tôi và anh ấy ngồi học nhau.

Anh ấy lật sách tài liệu dày cộm, chăm chú chọn bài tập cho tôi.

Tôi thì chán muốn chết, mắt vô thức lướt qua một tấm polaroid đặt .

là một gái gục đầu ngủ , tóc dài che gần hết khuôn mặt, người ấy khoác một chiếc áo khoác nam quen thuộc chính là cái anh ấy hay mặc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương