Bạn thân Tiểu Nhã của tôi bị người ta kéo vào ruộng ngô cũng híp rồi 44, còn tôi lại bao che cho kẻ thủ ác.
Cô ấy là người bạn gần gũi nhất, khi tôi bệnh cô ấy không ngủ không nghỉ canh bên giường.
Cô ấy còn là người bạn nghĩa khí nhất, khi tôi bị lũ trẻ trong làng bắt nạt, cô ấy lao ra cào xước mặt chúng.
Thế mà tôi… lại hủy chứng cứ.
Khi mẹ Tiểu Nhã xông vào, tôi đang nhóm lửa trước bếp.
Bà ấy trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn xé nát tôi ra:
“Giang Minh Nguyệt! Tại sao? Tiểu Nhã là đi đưa bánh sinh nhật cho con mới bị cũng híp đó!”
Tôi đau xót nhắm mắt lại, không chút do dự ném chứng cứ vào đống lửa lớn.