Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

7

Người lớn đầu óc đúng là đen tối thật.

Đặc biệt là tôi.

Sau khi Cố Viễn Sơn nói câu đó, tôi tưởng là gợi ý ngầm gì đó, tối hôm ấy còn tự giác tắm rửa sạch sẽ dù đang què một chân.

Thế nhưng mãi đến mười hai giờ đêm, Cố Viễn Sơn vẫn không tới.

Mẹ kiếp, xem như anh ta còn giữ được sự trong sạch.

Lẩm bẩm mắng một câu, tôi trở mình quấn chăn chuẩn bị đi ngủ.

Cửa phòng ngủ bỗng “cạch” một tiếng khẽ, có người đẩy cửa bước vào.

Tôi lập tức tỉnh táo.

Chẳng lẽ… có biến?

Đối phương từ từ bước lại gần, tôi vội nhắm mắt giả vờ ngủ, tiện thể đổi tư thế, để lộ bên mặt trái xinh hơn của mình.

Tới gần rồi, đến mép giường rồi, đưa tay ra rồi—

Hửm?

Tôi hơi nghi hoặc, không hôn tôi thì thôi, mò mẫm cái gối làm gì?

Chẳng lẽ trong gối phòng khách này giấu tiền riêng của ảnh?

Tôi nằm im giả vờ ngủ, đến khi bóng người rời đi, mới lập tức lật gối lên—

Thấy ngay dưới gối… có thêm một con dao gọt hoa quả!

Cạnh con dao còn có một tờ giấy nhỏ:

【Không muốn chết, thì mau rời khỏi nhà họ Cố.】

8

Cái quái gì đây? Đe dọa giết người hả?

Nét chữ rồng bay phượng múa gì đâu, nhìn cứ như dùng chân mà viết.

Tôi khinh khỉnh ném tờ giấy vào thùng rác, rồi khập khiễng vào phòng tắm rửa tay cho sạch sẽ.

Vừa bước ra thì ngoài cửa thấp thoáng bóng người, tôi giật bắn cả mình, suýt thì ngã, may mà có người đỡ kịp.

“Đêm hôm không ngủ, ra đây nhảy tap dance à?” – Cố Viễn Sơn nhíu mày nhìn tôi.

Tôi còn một tay đặt trên ngực anh ta, cảm giác quá tuyệt vời nên cũng không thèm để tâm giọng điệu móc méo kia: “Anh ra đây làm gì?”

Cố Viễn Sơn khoác áo choàng ngủ, đeo kính gọng vàng, trông lười biếng mà vẫn toát lên vẻ quý tộc, nghe hỏi thì thản nhiên đáp: “Vừa xử lý chút tài liệu khẩn, thấy cửa phòng em không đóng nên qua xem.”

Tôi nhìn chằm chằm anh, muốn phân biệt thật giả.

Cố Viễn Sơn bình tĩnh gỡ tay tôi ra khỏi ngực anh, còn ấn đầu tôi quay chỗ khác: “Không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm.”

Tôi “ờ” một tiếng, nghĩ ngợi rồi bất ngờ kéo tay anh lại: “Khoan đã.”

Ánh mắt Cố Viễn Sơn rơi về phía tôi, khẽ nhướng mày, đầy ẩn ý: “Còn chuyện gì?”

Tôi nghiêm túc: “Chuyện lớn. Rất lớn.”

Cố Viễn Sơn hơi ngẩn ra, cũng thu lại vẻ đùa cợt ban nãy: “Gì?”

“Tôi muốn đổi cái gối khác.” – tôi nói.

Trên đầu Cố Viễn Sơn như mọc ra một dấu chấm hỏi: “Tại sao? Cái gối này bị gì?”

Tôi nghiêm nghị: “Gối này… hình như có… hôi chân.”

Cố Viễn Sơn: “???”

9

Sáng hôm sau, tôi bị Cố Viễn Sơn lôi dậy trang điểm, hóa trang, đến ba giờ chiều thì đúng giờ lên du thuyền.

Phải nói, biển và đất liền đúng là khác biệt.

Gió lồng lộng, sóng cũng dữ thật.

Tôi vừa liếc mắt đưa tình với anh đẹp trai thứ năm thì Cố Viễn Sơn cũng vừa kết thúc vòng xã giao, quay lại bên tôi.

“Cảm giác thế nào?” – anh hỏi.

Tôi cười mãn nguyện: “Rất tuyệt!”

Ngay sau đó, vệ sĩ phía sau liền báo cáo ngay: “Trong lúc ngài rời đi, cô Tô đã chào hỏi mười người, gật đầu bảy lần, kết bạn WeChat với năm người, gọi ‘anh đẹp trai’ ba lần.”

Mẹ kiếp, người ta đều là công cụ kiếm sống cả, sao cậu lại thiên vị nhà tư bản thế?!

Thấy Cố Viễn Sơn sắp nổi giận, thì một tiếng “Cố tiên sinh~” nhẹ nhàng mềm mại vang lên, cắt đứt bầu không khí căng thẳng.

Người tới mặc một bộ váy đỏ, rất xinh đẹp, chỉ tiếc… sống mũi hơi lệch.

Hở? Chị mũi lệch? Không phải nói không thể gặp người sao?

Vệ sĩ nhỏ giọng nói thêm: “Cái mũi đó vốn dĩ đã lệch rồi.”

Ồ hén.

“Cố tiên sinh mà cũng đi dự tiệc một mình sao? Không phải quy định phải có bạn gái đi cùng à?” – cô mũi lệch nói xong mới liếc nhìn tôi, giả vờ ngạc nhiên, “Ôi xin lỗi nha, tôi không thấy cô. Cô ngồi ở đây mà như hòa vào đống salad xanh lè vậy á.”

Tôi lắc đầu: “Không sao, người thường mà thị lực kém đến vậy thì thường đã tự đâm mù mắt mình rồi, cô còn biết xin lỗi tôi thì cũng giỏi lắm rồi.”

Cô mũi lệch đỏ mặt tức giận, mũi càng lệch hơn, nhưng cô bạn bên cạnh lại kéo tay cô ta nhắc nhở: “Bớt quá đáng đi, nghe nói cô ta là tiểu thư nhà giàu đấy.”

Nghe tới đây, tôi và Cố Viễn Sơn cùng trầm mặc một giây.

Nói cũng không sai.

Chỉ là cái “nhà giàu” ấy… là một hội sở.

10

Với lại, tôi cùng lắm cũng chỉ là đứa bưng đồ uống làm thêm, cái danh “tiểu thư” ấy đúng là đội không nổi.

Lửa giận của cô mũi lệch rõ ràng hạ nhiệt thấy rõ, nhưng vẫn bực mình lầm bầm: “Tiểu thư nhà nào chứ, sao tôi chưa từng nghe nói?”

Tôi cũng tò mò quay sang hỏi cô bạn đi cùng: “Cô biết tôi à?”

Cô ta cười gượng: “Không không, chỉ là dì tôi quen với người giúp việc nhà họ Cố, nghe nói vậy thôi.”

Tôi biết người giúp việc đó, là một bà già trông khá dữ tợn, nghe đâu là người nuôi Cố Viễn Sơn từ nhỏ. Nếu anh ta thật sự dẫn một cô tiểu thư nhà giàu về nhà, e là bà ấy sẽ nổ tung mất…

Khoan đã, tôi khựng lại, xoa cằm trầm ngâm.

Người tối qua vào phòng tôi… không lẽ là bà ta?

Vì Cố Viễn Sơn dẫn một cô gái không môn đăng hộ đối về nhà, nên bà ta muốn đuổi tôi đi?

Nhưng mà bà đó chân đi hơi tập tễnh, còn người tối qua… hình như cũng hơi tập tễnh thật?

“Nhìn gì nữa? Người ta đi rồi.” – giọng Cố Viễn Sơn kéo tôi về thực tại. Anh nhìn tôi, giọng điệu lãnh đạm: “Trên tàu đầy rẫy người nịnh trên chèn dưới, cô Tô đừng tưởng sức hút của mình đủ để chinh phục cả thế giới.”

Giọng điệu móc méo thâm sâu.

Tôi nhếch môi cười, nghiêng đầu nhìn anh ngọt ngào nói: “Tôi đâu có tham vậy, chỉ cần chinh phục được một mình anh là đủ rồi~”

11

Yên tĩnh thật đấy, tôi cứ tưởng giữa chúng tôi sẽ mãi có chuyện để nói cơ mà.

Mặt Cố Viễn Sơn lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng chỉ lạnh lùng buông một tiếng “hừ”, rồi xoay người bỏ đi luôn.

Tôi quay đầu hỏi vệ sĩ: “Nhà mấy anh, ông chủ dễ xấu hổ thế này từ hồi nào vậy?”

Vệ sĩ định nói rồi lại thôi.

“Thôi khỏi.” Tôi giơ tay làm động tác ra hiệu im lặng, “Cảm giác mấy lời anh sắp nói đều là thứ tôi không thích nghe, tốt nhất là đừng nói.”

Nhưng vệ sĩ vẫn cố chấp mở miệng: “Cô Tô, tôi khuyên cô… đừng nên quá nghiêm túc với cậu chủ chúng tôi.”

“Tại sao?”

Giọng nói vang lên sau lưng.

Tôi chớp mắt, ngoái đầu lại, thấy Cố Viễn Sơn chẳng biết từ lúc nào đã vòng về từ đầu bên kia bàn buffet, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào vệ sĩ.

“Tại sao không nên nghiêm túc? Nêu lý do đi.” – anh nói.

Chắc vệ sĩ không ngờ mình nói xấu sếp sau lưng mà lại bị bắt quả tang, động tác giả một giây làm tám trăm cái, lắp bắp:

“Bởi vì… bởi vì cậu chủ của chúng tôi là người trọng tình trọng nghĩa!”

Vệ sĩ mặt đầy trầm trọng: “Nếu hai người yêu nhau, tình yêu của cậu chủ sâu đậm quá, sẽ đè nát cô mất!”

Wow!

Ứng biến thế này, tôi phải vỗ tay cho anh ta một cái!

Cố Viễn Sơn cũng gật đầu một cái: “Cút.”

Vệ sĩ: “Rồi ạ.”

Cố Viễn Sơn hừ lạnh, đẩy xe lăn của tôi: “Sắp có gió, về khoang đi.”

Phòng suite của chúng tôi ở tầng bảy, đang chờ thang máy thì tôi bỗng nghe thấy có tiếng cãi vã từ góc hành lang, giọng nói khá quen tai, nghe giống… cô mũi lệch.

Cố Viễn Sơn cũng nghe thấy, nhưng rõ ràng không định xen vào chuyện người khác, chỉ im lặng đợi thang.

“Cố Viễn Sơn cũng dẫn người đến rồi, mày còn sợ gì nữa? Thật sự có chuyện xảy ra, Cố Viễn Sơn cũng không thể rút người ngoài cuộc đâu!”

Ơ? Sao nghe giống có dính tới Cố Viễn Sơn thế nhỉ?

“Cố Viễn Sơn mang theo bạn gái đến đấy chứ? Nếu tiểu thư nhà giàu kia biết chuyện, chắc chắn sẽ xử chúng ta!”

Ơ kìa? Sao nghe lại có liên quan tới tôi vậy?

“Tiểu thư nhà giàu cái con khỉ! Không biết chui từ xó xỉnh nào ra con gà rừng, Cố Viễn Sơn rõ ràng có vị hôn thê đàng hoàng!”

Ơ ơ ơ? Lại thêm một nhân vật mới nữa hả???

12

Thang máy vừa “ting” một tiếng, Cố Viễn Sơn không đổi sắc mặt đẩy tôi vào trong.

Bên trong rất yên tĩnh, tôi không nhịn được hỏi:

“Anh không có gì muốn nói sao?”

Cố Viễn Sơn cúi mắt nhìn tôi:

“Em muốn biết điều gì? Về em, về anh, hay là về cái ‘vị hôn thê’ trong miệng bọn họ?”

Tôi nghe ra sự khó chịu trong giọng anh, liền biết điều không hỏi nữa, nhưng trong đầu thì đang tính toán 800 kịch bản cùng lúc.

Thảo nào Cố Viễn Sơn nhất quyết đòi tôi đi theo dự tiệc, hóa ra là có chuyện khuất tất.

Nhưng là chuyện lớn cỡ nào mà đến cả Cố Viễn Sơn cũng không thể đứng ngoài?

Đầu óc tôi xoay mòng mòng cho đến khi thang máy “ting” thêm phát nữa, tầng bảy đến nơi.

Cố Viễn Sơn đẩy tôi vào phòng suite, “cạch” một tiếng — anh khóa trái cửa lại!

“…Cố Viễn Sơn?”

Nhìn người đang từ từ tiến lại, tôi hơi căng, theo phản xạ nuốt nước bọt:

“Anh… anh định làm gì vậy?”

Cố Viễn Sơn hình như khẽ cười, cúi người đối diện với tôi:

“Em căng thẳng cái gì?”

“Chẳng phải muốn chinh phục anh sao? Không nhân cơ hội này mà phát huy chút à?”

Cả khoang mũi tôi tràn ngập mùi nước hoa của anh, khiến tôi hơi lâng lâng. Tôi thử vươn tay nắm lấy cà vạt của anh, kéo mạnh về phía mình:

“Phát huy kiểu này hả?”

Cố Viễn Sơn có vẻ không ngờ tôi dám ra tay thật, bị tôi kéo chúi người tới, môi chỉ còn cách nhau gang tấc.

Anh không né, chỉ nhướng mày nhẹ:

“Em không nghe họ nói à? Anh có vị hôn thê rồi.”

Tôi nghi ngờ hỏi:

“Thật không đó? Nói dối thì sinh con không có chim.”

Cố Viễn Sơn: “…Thật.”

Má ơi, tôi rủa độc đến vậy rồi mà anh vẫn dám gật đầu xác nhận, chắc là không phải giả rồi.

Tôi lập tức cụt hứng, vỗ vỗ mặt anh:

“Vậy anh tiếp tục giữ mình vì vị hôn thê của anh đi nha.”

Cố Viễn Sơn lại tiến sát thêm chút nữa, hai tay siết chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt sâu thẳm:

“Em không muốn biết… vị hôn thê đó là ai sao?”

Tôi sững người, nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của anh, trong lòng nổi lên một chút hồi hộp và hy vọng:

“Lẽ nào… là em?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương