Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Bên phía Tống Chính Hồng, ngày nào cũng bị chủ nợ đến đòi tiền.
Thời Vũ đến cả trường cũng không dám đi nữa.
Cả ba người chen chúc trong một căn nhà tồi tàn bé tí, Triệu Mộng Quyên thì ngày nào cũng mắng Tống Chính Hồng là đồ vô dụng, phế vật.
Chọc giận được ả rồi, Tống Chính Hồng lại bị ăn đòn. Sau đó hai người bắt đầu lao vào cấu xé nhau.
Thời gian cứ thế trôi thêm một tháng.
Tống Chính Hồng lại tìm đến tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ con thật sự muốn ba phải quỳ xuống sao?”
Kiếp trước, đúng lúc này, tôi đã bị ông ta bán lên giường của lão già đó rồi.
Còn ông ta thì giả chết, dắt theo Triệu Mộng Quyên và Thời Vũ cao chạy xa bay, xài tiền của lão già sống đời phú quý.
Nhìn lại Tống Chính Hồng bây giờ, thật quá thảm hại.
Nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ.
Tôi thở dài, giả vờ buồn bã:
“Thôi được rồi. Dù gì ông cũng là ba tôi. Dù tôi có hận thế nào thì cũng không nỡ nhìn ông cùng đường như vậy.
“Tôi sẽ cho ông một lời khuyên.”
Ánh mắt Tống Chính Hồng sáng lên tức thì:
“Gì cơ? Nguyệt Nguyệt, con nói mau đi!”
“Ông biết rõ bây giờ có cố cũng chẳng trả nổi nợ nữa. Nhưng… ông có thể giả chết để trốn một kiếp.
“Nhưng nhớ kỹ — đừng kéo Triệu Mộng Quyên theo. Nếu ông mà dẫn ả cùng bỏ trốn, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
“Chạy một mình, dễ lẩn hơn.”
Thấy ông ta còn chần chừ, tôi nói tiếp:
“Dù gì tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi. Làm hay không thì tùy ông.”
Vài ngày sau, tôi nhận được tin:
Tống Chính Hồng… chết rồi.
Tất nhiên, chỉ có tôi, mẹ tôi và chính ông ta biết — đó là cái chết giả.
Không đòi được tiền từ Tống Chính Hồng, đám chủ nợ bắt đầu dồn hết lên người Triệu Mộng Quyên.
Nhưng Triệu Mộng Quyên khác hẳn mẹ tôi. Ả dám liều, dám rồ, dám mất hết liêm sỉ.
Mỗi khi có người đến đòi nợ, ả lập tức túm lấy dao, kề vào cổ Thời Vũ hét lên:
“Nếu các người còn ép nữa, tôi sẽ dẫn con trai tôi chết cùng!
“Là Tống Chính Hồng nợ tiền, sao lại tìm đến tôi?
“Ông ta chết rồi! Muốn tiền thì xuống âm phủ mà đòi!”
Nhưng… mấy kẻ đó chẳng sợ mấy màn chém gió của ả ta.
Dù pháp luật không công nhận chuyện “con nợ thay cha”, nhưng ả với Tống Chính Hồng có đăng ký kết hôn. Mà nợ của Tống Chính Hồng thì đương nhiên là nợ chung của vợ chồng.
Đám chủ nợ ép sát từng bước, đến mức Triệu Mộng Quyên không còn cách nào khác, liền tự mình tìm đến lão già ghê tởm từng khiến tôi chết thảm ở kiếp trước.
Mặc dù đã có tuổi, nhưng ả vẫn còn giữ chút nhan sắc.
Không ngờ… lão biến thái kia lại thật sự để mắt đến ả.
Kiếp trước, chính lão ta đã hành hạ tôi tới chết.
Kiếp này, rốt cuộc cũng đến lượt Triệu Mộng Quyên nếm trải.
Chỉ tiếc… giá mà Tống Chính Hồng cũng bị giày vò một trận thì càng viên mãn.
Lần sau khi tôi gặp lại Triệu Mộng Quyên, ả đã tàn tạ không còn hình người.
Nhưng thấy tôi, ả vẫn cố gắng ngẩng cao đầu, cố tỏ ra mạnh mẽ dù chẳng còn gì.
Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác, có lẽ tôi đã thương cảm và sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng Triệu Mộng Quyên? Không.
Kiếp trước chính là ả hại tôi.
Tôi không những không thương hại, mà còn thấy ả đáng đời, còn phải giẫm lên vết thương của ả mà dằn thêm một nhát.
“Chà, chị lại câu được lão già đó rồi hả? Ổng đối xử với chị thế nào? Có tốt bằng Tống Chính Hồng không? Chị định sinh con trai cho lão luôn à?”
Triệu Mộng Quyên trừng mắt nhìn tôi:
“Cô đừng có đắc ý! Tôi còn có cái bụng này! Chờ tôi sinh con trai ra, mẹ con cô đừng hòng sống yên!”
Tôi bật cười.
Đến nước này rồi mà còn định lật kèo bằng cái bụng?
Ả ta lườm tôi thêm một cái rồi quay người bỏ đi.
Tôi vốn còn định để ả bị hành thêm một thời gian nữa, nào ngờ mấy ngày sau, chuyện lớn xảy ra.
Theo tin đồn trong giới, lão biến thái đó… đã giết chết Thời Vũ.
Triệu Mộng Quyên ôm xác con trai khóc suốt mấy ngày đêm, đến mức tinh thần gần như sụp đổ.
Cuối cùng, ả còn bị lão ta đá ra ngoài.
Mà lão biến thái đó trong tay không chỉ có một mạng người, nên có đủ tiền và cách để trốn đi. Triệu Mộng Quyên không thể làm gì được hắn.
10
Không biết não Triệu Mộng Quyên bị chập kiểu gì, mà ả lại tìm đến tôi và mẹ.
“Con trai tôi chết rồi, hai người hài lòng chưa?
Tống Chính Hồng chết rồi, nợ do ông ta gây ra thì con gái ông ta phải trả thay!”
Tôi lắc đầu:
“Chị đúng là đáng thương thật.
Kẻ thù thật sự đứng ngay trước mắt, mà chị không dám trả thù.
“Không ra tay thì trễ đấy. Đợi đến lúc lão biến thái đó trốn ra nước ngoài, chị có muốn tìm cũng chẳng ra.”
Gương mặt Triệu Mộng Quyên vặn vẹo trong đau đớn và hận thù… nhưng cuối cùng vẫn không dám làm gì cả.
Tôi thở dài nặng nề:
“Con trai chị thật đáng thương.
Bị người ta hành hạ đến chết, vậy mà mẹ ruột không dám đòi lại công bằng.”
“Không phải! Không phải vậy!”
Triệu Mộng Quyên nước mắt như mưa, ôm đầu gào lên:
“Thời Vũ… con trai của mẹ… bảo bối của mẹ…”
Tôi hạ đòn kết thúc:
“Chị thật sự định tha cho lão già đó?
Để hắn ung dung ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống? Hử?”
Khuôn mặt Triệu Mộng Quyên dần trào lên sát khí.
Chính là lúc này.
Tôi bước lại gần, thấp giọng:
“Triệu Mộng Quyên, tôi nói thêm cho chị một chuyện —
Tống Chính Hồng chưa chết.”
Ả sững người, lảo đảo lùi lại một bước:
“Cô… cô nói gì cơ?”
“Hắn giả chết để trốn nợ.
Chị là vợ hắn.
Nợ hắn vay, pháp luật tính là nợ chung của vợ chồng.
“Hắn chết, đám chủ nợ chỉ có thể tìm chị.
Còn hắn thì tự do rồi.”
Từng lời tôi nói, như dao cạo lóc từng thớ thịt trong lòng ả ta.
Triệu Mộng Quyên run rẩy toàn thân:
“Không thể nào…”
Tôi nhìn ả bằng ánh mắt đầy thương hại:
“Chị thật tội nghiệp.
Bao nhiêu năm chịu khổ cùng hắn mà chẳng được gì.
Cuối cùng con trai cũng không giữ nổi, còn bị hắn lừa dối sạch sành sanh.”
“Á——!!!”
Triệu Mộng Quyên gào rú như phát điên.
Mẹ tôi chạy tới, sợ ả làm hại tôi, lập tức kéo tôi ra phía sau lưng, chắn trước mặt tôi.
Bà đưa luôn địa chỉ nơi Tống Chính Hồng đang trốn cho Triệu Mộng Quyên:
“Muốn báo thù thì đi tìm hắn.
Đừng có phát điên ở đây.”
Sau đó lập tức gọi bảo vệ đến, lôi ả đi ngay.
Về lại công ty, mẹ quở trách tôi:
“Con chọc vào cái người điên ấy làm gì? Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?
Bây giờ đầu óc ả ta hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa rồi.”
Tôi mỉm cười tựa như trẻ nhỏ:
“Con là bảo bối của mẹ mà.
Có mẹ, con chẳng sợ gì cả.”
Mẹ tôi khẽ thở dài.
“Chuyện này sắp kết thúc rồi rồi, mẹ à.”
Bảo vệ đưa Triệu Mộng Quyên đi rồi quay lại báo cáo xong.
Tối hôm đó, cảnh sát đến tìm chúng tôi.
Thì ra… lão già biến thái đó đã chết.
Do Triệu Mộng Quyên giết.
Cảnh sát điều tra, phát hiện hôm nay ả từng đến công ty, còn phát điên ngay trước cửa.
Tôi nói:
“Ả bị đám chủ nợ ép đến phát rồ, tìm đến mẹ con tôi gây chuyện.
“Thật ra chẳng liên quan gì đến tôi và mẹ cả. Ba mẹ tôi ly hôn từ lâu rồi. Bây giờ vợ hợp pháp của ông ta là bà ấy.
“Nhưng mà ả nói con trai chết rồi, bị lão già kia hại chết.
Tôi cũng không rõ thật giả thế nào.”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt đầy chấn động.
Thằng bé đó… còn nhỏ như vậy…
“Chúng tôi sẽ điều tra vụ việc.”
Tôi gật đầu:
“Có gì cần hỏi, cứ liên hệ. Mẹ con tôi sẽ tích cực phối hợp.”
Sau khi cảnh sát rời đi, tôi thật sự cũng không rõ Triệu Mộng Quyên hiện giờ đang trốn ở đâu.
Nhưng tôi rất hy vọng, ả sẽ tìm được đường đến nơi Tống Chính Hồng đang trốn.
Mong rằng cái kết… sẽ không làm tôi thất vọng.
11
Ba ngày sau, cảnh sát lại tìm đến tôi và mẹ, bảo hai mẹ con tới nhận xác.
Tống Chính Hồng đã chết.
Ông ta bị chém đến chết, cả người chi chít vết dao.
Tôi gật đầu:
“Đúng, là ba tôi.
Còn Triệu Mộng Quyên?”
Cảnh sát đáp:
“Hiện vẫn đang bị truy nã.”
Nhưng lần này, tôi thật sự không biết ả đang trốn ở đâu.
Dù vậy, thời buổi này, có camera ở khắp mọi nơi.
Chưa đầy nửa tháng sau, Triệu Mộng Quyên đã bị tóm.
Ả vốn đã bị lão già biến thái kia hành hạ đến chẳng còn ra hình người, lại còn phải chui lủi gần nửa tháng trời — không tắm rửa, không quần áo thay, bữa đói bữa no.
Lúc tôi thấy lại ả, là qua video bắt giữ lan truyền trên mạng.
Trong clip, tóc ả rối bù như ổ quạ, mặt đầy bùn đất, thảm hại không từ nào tả nổi.
Thật ra, người tôi muốn thấy rơi vào bước đường này… là Tống Chính Hồng.
Chỉ tiếc lão già biến thái đó chướng mắt ông ta.
Được chết nhanh gọn như vậy, bị chém đến chết — tôi thấy Tống Chính Hồng còn quá may mắn.
Còn Triệu Mộng Quyên thì hoàn toàn mất trí.
Cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng… tôi vẫn không muốn để ả được yên.
Vậy là tôi đích thân đến bệnh viện đó để “thăm nom”.
Thậm chí còn “tốt bụng” đóng viện phí đầy đủ, dặn y tá bác sĩ phải chăm sóc đặc biệt.
Dù là sốc điện, tiêm thuốc an thần, hay bất kỳ liệu pháp nào, chỉ cần có thể khiến ả đau khổ…
Tiền không thành vấn đề.
Sắp xếp đâu vào đấy, tôi rời khỏi bệnh viện.
Lên xe, tài xế nổ máy.
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, khung cảnh ngoài kia cứ thế lùi lại thật nhanh.
Tiếng mẹ nhẹ nhàng vang lên bên tai:
“Nguyệt Nguyệt, quên hết mọi chuyện đi con.
Chúng ta nhìn về phía trước… được không?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Rất lâu sau, tôi gật đầu.
Tôi sẽ cố buông bỏ hận thù từ kiếp trước.
Và sẽ bước tiếp.
Chỉ nhìn về phía trước.