Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Bạch nguyệt quang của bố tôi về nước đã muốn mẹ tôi nhường chỗ.

Mẹ tôi vốn là kiểu ngây thơ, mềm mại, chẳng cần gì cả, chỉ xin mang tôi đi.

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y mẹ, tức đến nghiến răng nghiến lợi:

– Mẹ, mẹ giữ con gì? Lấy tiền đi chứ!

– Cầm tiền của ông Đăng mà dăm bảy cậu trai trẻ đẹp, chẳng là sung sướng hơn sao?

con? Con mẹ khỏi lo!

– Con sẽ dùng tiền của ông ta mẹ!

——-

Trong phòng khách, bố tôi – – một người đàn ông thành đạt, điển trai, ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi nghiêm trang.

Bên cạnh là “bạch nguyệt quang” của ông – , từ nước ngoài trở về.

Mẹ tôi – Thẩm Chi, một “chim hoàng yến” ngây thơ của giới hào môn, đang nắm tay tôi, khóc hoa lê đẫm mưa.

, tôi không cần gì cả, Niệm Niệm nhất định theo tôi!

nhẹ giọng khuyên nhủ:

– Cô Thẩm, con bé theo anh tương lai sẽ tốt hơn. Cô nên nghĩ cho nó, đừng ích kỷ vậy.

Nghe vậy, ánh mắt bố tôi lập tức hiện lên vài tán thưởng.

Nhưng mẹ tôi lại càng khóc lớn hơn:

– Tôi chỉ Niệm Niệm thôi, tôi mặc kệ, tôi…

Chưa kịp hết câu, tôi đã kéo mẹ một góc, ghé tai bà, gằn giọng:

– Mẹ! Giữ con gì? Lấy tiền đi chứ!

Mẹ ngẩn , đôi mắt ướt đẫm tôi đầy tội nghiệp:

– Niệm Niệm?

Tôi nghiến răng:

– Cầm tiền của ông , đi du lịch vòng quanh thế giới, dăm bảy cậu trai trẻ đẹp, chẳng sung sướng hơn sao?

Đôi mắt mẹ mở to, dù gần bốn mươi nhưng vẫn ngây thơ cô gái mới lớn.

– Thế… thế con?

Tôi tiếp tục “tẩy não”:

– Con à? Mẹ khỏi lo! Con sẽ lại đại tiểu thư hào môn, sau này lấy tiền của ông ta mẹ!

Mẹ vẫn lưỡng lự:

– Nhưng…

Tôi cắt ngang, quay sang bố, nở một nụ cười xã giao chuẩn chỉnh:

– Bố, chúng ta bàn về phí tổn thất tuổi xuân và bồi thường tinh thần cho mẹ nhé…

Bố tôi nghe tôi mà hứng thú, nhấp một ngụm trà:

cụ thể xem nào.

Vậy tôi không khách sáo .

Tôi mỉm cười, bắt đầu “đọc thực đơn”:

– Thứ nhất, căn hộ cao cấp trung tâm thành phố sang tên cho mẹ.

– Thứ hai, 15% gốc của công ty bố, không nhiều đâu.

– Cuối cùng, thêm chút tiền , một trăm triệu, lấy số tròn cho may mắn.

Mẹ tôi nghe tôi “sư tử há miệng” liền hít mạnh một hơi sau lưng.

Sắc khó coi, nhưng vẫn dịu dàng :

– Niệm Niệm, con nhỏ, không hiểu đâu. Những thứ này ảnh hưởng lớn đến công ty của bố con.

Tôi liếc cô ta:

– Cô à, bố mẹ tôi đang bàn chuyện ly hôn và chia tài sản. Cô là người ngoài, xen gì?

– Tôi…

đỏ bừng.

Bố tôi khoát tay bảo cô ta im lặng, ánh mắt hứng thú tôi:

– 15% nhiều quá. Nhà và tiền .

– Không ! – Tôi kiên quyết. – là giới hạn cuối. Mẹ theo bố 17 năm, không công khổ. Bây giờ vì bạch nguyệt quang mà đuổi mẹ khỏi cửa, lại chút đảm bảo chứ. Nếu không, người ta biết bố là kẻ vứt bỏ vợ cũ, ảnh hưởng đến giá phiếu lớn hơn.

– Con…!

Bố tôi nghẹn lời.

Tôi thẳng ông, không hề sợ hãi.

Muốn coi mẹ tôi giẻ lau dùng xong vứt à? Không cửa!

Giằng co một lúc, bỗng cười:

, bố đồng ý.

Ông sảng khoái đến mức tôi hơi bất ngờ.

, nhà, tiền , đều cho mẹ con. Nhưng bố một điều kiện.

– Điều kiện gì?

Ông chỉ tôi:

– Con, lại.

Tôi biết rõ tại sao bố nhất quyết muốn tôi lại — không ai hiểu tính nết ông ấy hơn tôi.

Ông ta tuy yêu , nhưng tôi đủ giỏi trong mắt ông là người kế thừa hoàn hảo.

Hơn , sẽ không thể con.

Nhưng mặc kệ ông ta nghĩ gì, điều kiện này trúng ngay ý tôi.

Tôi lại mới tiếp tục đại tiểu thư hào môn, mới tiêu tiền của ông ta, mới bà mẹ “ngây thơ mềm mại” của mình.

Một vòng tròn hoàn hảo.

Nhưng Thẩm Chi lại không chịu.

Bà kéo tôi sau lưng, trừng mắt với gà mẹ bảo vệ con:

– Không ! Tiền tôi không cần , tôi cần con gái tôi!

Tôi: “…”

Mẹ ơi, tỉnh lại! Mẹ đang cản trở con gửi tiền cho mẹ đấy!

Tôi vội kéo mẹ một bên, lần “giáo dục tư tưởng”:

– Mẹ, nghe con , đây là chiến thuật thọc sâu lòng địch, hiểu chưa?

– Cái gì cơ?

– Nghĩ xem, mẹ cầm tiền đi rồi, trời cao biển rộng. Con lại, ông ta áy náy, chắc chắn sẽ đối xử với con tốt hơn gấp đôi. Tiền tiêu vặt ông đưa, con chuyển ngay cho mẹ, thế gọi là “hái lông cừu bền vững” đó!

Mẹ tôi gật gù, nửa hiểu nửa không.

Tôi bồi thêm liều mạnh:

– Hơn , con đây ông ta với bạch nguyệt quang đừng mơ sống yên. Con chính là cái gai chọc thẳng mắt họ, lúc nào nhắc cho họ nhớ rằng nhà này từng một nữ chủ nhân đẹp lương thiện.

Mẹ khựng lại, do dự tôi rồi . Dưới ánh mắt vũ của tôi, cuối cùng bà gật đầu — tủi nhục kiên quyết.

Tôi mỉm cười hài lòng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương