Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ngày tốt nghiệp, ba mẹ vượt cả nửa thành phố đến chỉ để ăn một bữa cơm cùng tôi.

Chúng tôi đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, bạn trai tôi – Giang Từ – vẫn không thấy bóng dáng.

Tôi bước ra , định gọi cho anh thì lại nghe tiếng ồn ào từ phòng bên cạnh.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, trêu chọc:

“Giang ca, uống tiếp hả? Ba mẹ vợ tương lai chắc đợi sắp sốt ruột rồi đấy.”

“Đi mới là đồ ngốc,” anh cười khẩy, “chắc lại lải nhải mấy chuyện cưới xin cho xem.”

Vừa nói, vừa cúi đầu bấm điện thoại lia lịa.

Vài giây sau, màn hình WeChat của tôi sáng lên.

【Nhược Nhược, anh em bên này uống quá chén, anh không rút ra được. khác nhất định sẽ đích thân xin lỗi bác trai bác .】

Tôi không trả .

Chỉ là, chợt nhận ra, hình như… cũng không khác” nữa.

1.

Gửi xong tin nhắn, Giang Từ ngửa cổ uống cạn r//ượu, khóe môi khẽ nhếch lên đầy thờ ơ:

“Tin không? chắc chắn không đâu, giờ này khéo còn đang lo tôi uống quá s//ay chứ.”

Quả thật, những lần trước, cứ lần anh vì tụ họp bạn bè mà cho tôi leo cây, tôi dễ dàng tha thứ, rồi còn ngốc nghếch nhắn tin nhắc anh uống ít thôi, bảo uống nhiều không tốt cho sức khỏe.

lần như thế, anh cau mày tỏ vẻ phiền phức, chẳng thèm để tâm.

Thì ra, sự quan tâm và bao dung của tôi… lại trở thành trò cười để anh khoe mẽ với bạn bè.

Trong phòng vang lên một tràng cười rộ.

Ai đó tặc lưỡi trêu:

“Đúng là Giang ca số hưởng, bạn hiểu chuyện thế còn gì!”

vừa dứt, một tiếng choang sắc vang lên — thuỷ tinh rơi đất vỡ tan tành. Không gian lập tức lặng như tờ.

Tiền Tĩnh lùng liếc về phía người vừa nói, môi khẽ cong lên châm chọc:

“Bữa tiệc đang yên đang lành, cứ lôi người khác ra bàn tán thấy vui lắm à?”

Người kia bị làm mất mặt, sắc mặt lập tức sa sầm, bật cười khẩy:

“Giang ca không thèm để ý tới , nóng với tôi làm gì?”

Mắt Tiền Tĩnh bỗng đỏ hoe, còn kịp mở miệng, Giang Từ đã đặt mạnh r//ượu bàn, giọng trầm :

“Đủ rồi, một người đàn ông mà đi tranh cãi với con , không thấy mất mặt à?”

Nói xong, anh rót một nước trái cây, đặt cạnh tay , nhẹ giọng dặn dò:

cũng bớt uống đi.”

Những người còn lại vội vàng lên tiếng hòa giải:

“Thôi thôi, ngày vui mà, uống r//ượu đi!”

“Đúng đấy, cùng một ban nhạc cả, đừng vì người mà mất vui.”

“Bạn thì làm so với anh em được chứ!”

Ngay lúc , Tiền Tĩnh đột nhiên quay sang nhìn Giang Từ, đôi mắt ngấn lệ, giọng run rẩy:

“Lúc đó anh không chọn bên em, là vì em cũng là thành viên trong ban nhạc phải không?”

“Anh dám nói là anh từng thích em không?”

Cả căn phòng lại rơi vào im lặng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Giang Từ.

Anh cúi đầu nhìn r//ượu trong tay, ngón tay mân mê viền , im lặng hồi lâu — không lên tiếng.

Tôi không nghe thêm nữa, xoay người rời khỏi đó.

Nhưng đáp án… đã quá rõ ràng rồi.

Giang Từ là giọng ca chính của ban nhạc trường. Hát hay, dáng đẹp, lại có khuôn mặt khiến người ta khó mà rời mắt.

Từ lần anh chắn giúp tôi quả bóng sân dục, tim tôi, mắt tôi – dường như chỉ còn anh.

Sau tỏ tình và được anh đồng ý, tôi từng anh lại chọn tôi.

Anh luôn dùng giọng điệu lười nhác mà xoa má tôi, cười khẽ:

“Vì em ưu tú.”

Chúng tôi cãi nhau lần đầu… cũng vì Tiền Tĩnh.

đó, tôi cùng ban nhạc của anh đi ăn tối.

Tiền Tĩnh là người đầu tiên đứng lên mời tôi r//ượu. Tôi dị ứng cồn nên từ chối khéo.

Nhưng Giang Từ lại sầm mặt, không nói một .

cùng, vì không mất mặt anh trước bạn bè, tôi đành ngửa cổ uống cạn.

Về đến nhà, cơ tôi đầy mẩn đỏ.

mà anh chỉ chau mày, chuyển cho tôi 500 tệ:

“Em tự bắt xe đến bệnh viện nhé. Anh phải đi tập cùng ban nhạc.”

Sau đó, suốt một tuần anh không liên lạc.

Tôi cũng khóc gần cả tuần, cùng vẫn là tôi buông bỏ tự trọng, chạy đi tìm anh để cho ra lẽ.

Tôi tìm thấy anh phòng nhạc, đang vòng tay ôm lấy Tiền Tĩnh, nắm tay ta chỉ từng nốt nhạc trên đàn.

Tôi ném hộp cơm làm đất, lau nước mắt bỏ chạy.

Anh đuổi theo tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

“Tiền Tĩnh là đồng đội trong ban nhạc. Ai cũng như người nhà cả, em gì?”

Tôi uất ức lẩm bẩm:

“Anh đối xử với bạn nhạc còn tốt hơn cả với bạn …”

Anh cười, khẽ chạm đầu ngón tay lên mũi tôi:

“Nhưng anh đâu có hẹn hò với đồng đội.”

Sau lần đó, chúng tôi quay lại.

Chỉ là… từ đó về sau, anh không còn dẫn tôi đến bất kỳ buổi tụ họp nào của ban nhạc nữa.

Quay về phòng tiệc, sắc mặt ba mẹ tôi đã không còn vui như trước.

Tôi gọi phục vụ đến, bảo họ dọn hết các món nguội đi, đặt lại vài món theo khẩu vị miền Nam.

Ba mẹ tôi biết anh không ăn cay, nên những món vừa rồi – hầu như là những món họ chẳng nuốt .

2.

Mẹ nhìn mâm đồ ăn gần như ai đụng đũa, không khỏi lắc đầu tiếc rẻ.

Tôi rót cho bà một nước, nhàn nhạt nói:

“Có những thứ không hợp… thì cũng không cố nữa.”

Mẹ liếc nhìn tôi, ngập ngừng :

“Tiểu Giang có phải bận chuyện gì nên không đến được không? Nếu như nó—”

Tôi cắt ngang:

“Mẹ, con quyết định rồi. Con sẽ về Hàng thị tìm việc.”

Mẹ sửng sốt nhìn tôi:

trước còn sống ch không chịu về mà?”

Đúng .

ba mẹ sợ tôi lại nơi xa xôi không ai chăm sóc, cứ khuyên tôi về quê tìm việc.

Nhưng Giang Từ đang phát triển Kinh thị, tôi không nỡ xa anh, nên cứ khăng khăng lại.

Không lay chuyển được tôi, cùng ba mẹ đành nhượng bộ.

Giờ đây, nhìn bàn ăn nguội trước mắt, tôi lại chẳng cảm thấy buồn như đã tưởng.

Chỉ có một cảm giác – như mọi thứ vốn dĩ nên là như .

Mẹ định mở miệng gì đó nữa, nhưng kịp lên tiếng, ba tôi đã đập mạnh tay bàn, chiếc đũa rơi đất vang lên một tiếng giòn tan:

“Còn gì nữa mà ?”

Ông quay sang tôi, mặt đỏ bừng vì , giọng cũng cao lên hẳn:

“Xem con chọn kiểu bạn trai gì đi!”

Mẹ tôi vội vàng kéo ông dậy, dỗ dành đủ điều.

Kết quả, bữa tối tưởng chừng thân mật cùng lại kết thúc trong không khí nặng nề.

Ban đầu dự tính sẽ lại Kinh thị chơi vài ngày, cùng cũng đổi vé máy bay về sớm.

Tiễn ba mẹ ra sân bay, lúc tôi quay về căn phòng trọ, đồng hồ đã chỉ 1 giờ rưỡi sáng.

Tôi lê bước nặng nề vào nhà, vừa bật đèn, liền thấy Giang Từ đang nằm trên ghế sofa.

Không ngờ một người đàn ông hễ uống r//ượu là bốc hơi cả đêm như anh, lại chịu khó mò tới tận đây giữa đêm khuya.

Đèn phòng bật sáng bất ngờ khiến anh nheo mắt, mất vài giây mới thích nghi được. Anh ngồi dậy, nhíu mày tôi:

giờ mới về?”

“Anh đợi em nãy giờ.”

Giọng anh mang theo chút trách móc, như … người thất hứa là tôi.

Tôi chẳng buồn trả lấy một câu, cúi thay dép.

Thấy tôi im lặng, anh bước lại từ phía sau, vòng tay ôm eo tôi, giọng nũng nịu:

“Nhược Nhược, anh đau dạ dày… nấu cho anh bát canh giải r//ượu được không?”

Lại giọng điệu .

Trước đây, lần anh làm nũng, tôi mềm lòng.

Nhưng giờ, tôi chỉ thấy… mệt.

Tôi gạt tay anh ra, bước thẳng vào phòng tắm. Sau cả một đêm quay cuồng vì bữa cơm gia đình tan vỡ, tôi chỉ tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.

Giang Từ nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung, sững lại một chút.

Có lẽ anh từng nghĩ tôi sẽ phớt lờ anh như .

Anh chắn trước cửa phòng tắm, nhìn tôi dò xét:

“Vẫn còn à?”

Tôi im lặng.

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày:

“Anh nói rồi mà, là do anh uống nhiều quá, không dứt ra được.”

Tôi hất tay anh ra khỏi người , không đôi co giữa đêm khuya.

“Không , chỉ là mệt.”

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc, nửa tin nửa ngờ:

em tắm xong rồi nấu cho anh bát canh nhé?”

Vừa nói, vừa ôm bụng:

“Thật đấy… dạ dày anh đau lắm.”

Tới giờ tôi mới hiểu, vì nay anh lại xuất hiện, lại nói “anh đợi em” – thì ra… chỉ vì đau dạ dày, người chăm.

Trước đây, tôi năn nỉ anh đừng uống nhiều quá, sớm về nhà với tôi…

Đáp lại, anh lùng chặn tôi luôn số.

Trước kia, lần tôi cặm cụi nấu canh giải r//ượu như một bà mẹ già, anh nhăn mặt chê bai.

Nhưng uống xong rồi, lại ôm tôi nũng nịu:

“Bảo bối nấu canh đúng là có tâm, anh uống là thấy đỡ liền.”

Rồi chẳng lâu sau, anh lại gọi hết mấy thành viên trong ban nhạc đến, bảo tôi nấu cho người một phần.

đó tôi nghĩ, được người yêu đến, là một dạng hạnh phúc.

Là thỏa mãn.

Bây giờ nghĩ lại… chỉ thấy thật ngốc.

Tôi nhìn khuôn mặt xanh xao của anh, nhẹ giọng:

“Anh đặt đồ ăn đi.”

Anh sững người, không tin :

“Trước kia không phải em luôn miệng nói đồ ăn mất vệ sinh à?”

“Anh thành ra thế này rồi, em cũng mặc kệ ?”

Tôi vẫn bình thản đáp:

“Nhưng chính anh cũng từng nói, đồ tiện lợi lại ngon miệng mà?”

vừa dứt, Giang Từ nghẹn lại.

Tôi vẫn nhớ rõ…

Lần đó tôi ốm nặng, cả người rã rời không nhấc tay, chỉ anh nấu cho tôi chút cháo.

Nhưng anh từ chối.

Nói đôi tay này sinh ra để chơi nhạc, không phải để vào bếp.

Nói nếu tôi yêu anh, thì không nên bắt anh làm mấy chuyện “mất giá trị” như .

Thậm chí còn thẳng thừng buông một câu:

“Anh nấu chẳng ra gì. Đặt ăn cho nhanh, tiện mà ngon hơn.”

Đó là lần đầu tiên tôi mà hét lên, nước mắt tuôn rơi:

“Đồ ăn bẩn lắm… Em đang bệnh mà, anh không tự tay nấu cho em chút ?”

Câu trả của anh là tiếng rầm chói tai cánh cửa đóng sập lại.

cùng, tôi vẫn phải tự gọi đồ ăn.

Và kể từ ngày đó, tôi từng nhờ anh làm gì thêm một lần nào nữa.

Tôi đã nghĩ, người như Giang Từ cả đời này sẽ không bao giờ bước vào bếp.

Cho đến … tôi nhìn thấy hình ảnh anh cười rạng rỡ trong gian bếp ấm cúng, trên trang cá nhân của Tiền Tĩnh.

Bạn bè trong ban nhạc thi nhau bình luận khen đồ ăn anh nấu ngon.

Thì ra… ngoại trừ tôi – bạn chính thức – tất cả những người khác từng được ăn cơm anh nấu.

Tôi đã từng chất vấn anh.

Anh chỉ nhàn nhạt đáp: đó là buổi tiệc mừng ban nhạc đoạt giải, anh bếp là vì… âm nhạc.

Giang Từ nhìn tôi vài giây, rồi bật cười khẩy, khóe môi cong lên đầy mỉa mai:

“Chỉ là không đến ăn bữa cơm với ba mẹ em thôi, có làm quá không?”

“Chúng ta đang yêu chứ có phải cưới xin gì đâu. Em không định bắt anh tốt nghiệp xong là cưới liền đấy chứ?”

Anh nói tiếp, giọng có phần chán ghét:

trước đi ăn với ba mẹ em một lần rồi còn gì. Cả buổi cứ ám chỉ hai đứa nên nhanh chóng ổn định, em không thấy phiền ?”

Đúng là từng ăn một bữa.

đó, tôi phải năn nỉ mãi anh mới chịu đi.

Ba mẹ tôi vốn không thích anh, luôn cho rằng anh đối xử với tôi không tốt, nên kiên quyết phản đối.

Tôi chỉ họ thấy anh tuyệt vời nhường nào.

Thế nhưng… cả bữa anh chẳng nở một nụ cười.

Nói chuyện cũng cụt lủn, mặt mày cau có.

ăn được nửa bữa, đã bị Tiền Tĩnh gọi đi – nói là tập bài hát mới.

Anh rời đi, để tôi lại một nơi nhà hàng, nói hộ anh không biết bao nhiêu hay ý đẹp.

Giờ thì tôi mệt rồi.

Không giải thích, cũng chẳng còn sức để cố gắng nữa.

Rầm — tôi đóng cửa phòng tắm lại, dứt khoát và lùng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương