Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Trong điện nhỏ.
Dưới mắt hoàng huynh lộ ra vệt xanh nhạt, vẻ mặt mệt mỏi, chỉ tay vào người đang gục bàn:
“Muội hắn cãi nhau à?”
“Hai ngày nay cứ kéo trẫm rượu giải sầu, đến ra nông nỗi này.”
Ta ngập ngừng một lát, mới kể chuyện chọn nam sủng cho hoàng huynh nghe.
Hoàng huynh vô cùng kinh ngạc:
“Thôi Nguyên Hàn tâm tâm niệm niệm đều là muội, muội lại để hắn giúp chọn nam sủng?”
Trong lòng ta bừng tỉnh—hóa ra đó trong ngự hoa viên, ta không nghe nhầm.
Quay đầu nhìn người nào đó vẫn còn mê man, ta chợt nhớ tới một chuyện, liền hoàng huynh:
“Vậy rốt cuộc bí mật giữa huynh hắn là gì?”
“Cho muội biết cũng không sao.” Hoàng huynh thở dài nói:
“Năm xưa phụ hoàng ban hôn cho hai người, là hắn đánh cược danh tiếng họ Thôi để cầu xin, nếu không, e rằng muội đã bị đưa đi hòa thân rồi.”
Toàn thân ta bỗng cứng đờ.
Ta vẫn cho rằng Thôi Nguyên Hàn thành thân với ta là bị ép buộc, nếu có sinh tình cảm với ta thì cũng là sau khi thành hôn. Không ngờ hôn sự này lại là hắn chủ động cầu xin.
Hoàng huynh ánh mắt dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói:
“Năm đó đang lúc nghị hòa đàm với Khải, phụ hoàng lại bệnh nặng, trẫm sợ ứng phó không nổi nên từng định chấp đề nghị hòa thân của Khải để giữ hệ, mà khi ấy trong cung chỉ có muội là công chúa đủ .”
“Thôi Nguyên Hàn xin trẫm giấu muội, sợ muội biết sẽ thấy gánh nặng trong lòng, cũng sợ muội hận hắn vì chưa ý muội đã cầu ban hôn.”
Tim ta bất chợt thắt lại.
Thôi Nguyên Hàn từng dạy ta hai năm, sao hắn lại quên mất—ta là công chúa Đại Thịnh nổi tiếng không theo lễ giáo, nếu không muốn gả, ta sao có thể không nói gì mà chấp ?
“Để hắn có được ngày nay không dễ dàng gì, hãy đối xử với hắn cho tốt.”
Hoàng huynh nói xong liền giục ta nhanh chóng đưa Thôi Nguyên Hàn ra khỏi cung, hắn không muốn bị kéo đi rượu nữa.
Hồng Tú bưng canh giải rượu bước vào, khoé mắt đuôi mày toàn là ý cười.
“Công chúa, có muốn nhân lúc hắn đang say, ăn sạch hắn không?”
Ta lườm nàng một cái, lấy bát canh cho Thôi Nguyên Hàn .
Hắn đột mơ màng mở mắt, đưa tay khẽ chạm lên má ta, miệng thì thào:
“Vân Dung, xin lỗi, là ta đã lỡ mất muội…”
“Nhưng ta thật sự rất thích muội, muội có thể nhìn ta một chút được không…”
10
Tỉnh dậy vào sau đã là buổi chiều.
Hồng Tú cười toe toét:
“Sáng nay lúc Thái phó ra ngoài, tai đỏ như sắp nhỏ máu, qua hai người…”
qua thật ra chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng ta lại mệt rã rời.
Vì hắn vừa nói vừa khóc, ta phải dỗ dành đến kiệt sức thể xác lẫn tinh thần.
Sau khi dùng bữa trưa, ta ngồi đu xích đu trong sân, định bụng chờ Thôi Nguyên Hàn hạ triều sẽ bày tỏ tâm ý với hắn, nhất thời lơ đãng.
Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng:
“Công chúa nhiều ngày không triệu kiến, chẳng lẽ đã quên mất Ngọc Khanh rồi sao?”
Ta quay đầu lại, thấy một nam tử mặc áo mỏng, chân trần, cúi người hành lễ, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng lộ ra chút thẹn thùng đúng mức.
Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của ta, Hồng Tú lập nhảy ra giải thích:
“Công chúa, đây là vị lang quân trước người giữ lại đó ạ.”
Ta: “…”
Vì mấy ngày nay tâm trí rối bời, nên ta đã quên mất người này.
Ta đang định đuổi đi thì thấy Thôi Nguyên Hàn đang đứng cách đó không xa, đầu ngón tay nắm chặt chiếc đèn thỏ.
Vừa đối mắt, ánh mắt hắn gần như lập sầm lại.
Không đoán cũng biết, hắn lại hiểu lầm rồi.
Chờ ta đuổi hết mọi người, hắn mới chần chừ bước tới, dè dặt mở lời:
“Công chúa… có thể để hắn ở bên ngoài không?”
Ta sửng sốt, nhướng mày nhìn hắn:
“Lý ?”
“Thích nam tử tuấn tú vốn là lẽ thường, nhưng nếu công chúa nuôi bọn họ trong phủ, e rằng sẽ khiến dư luận bất lợi cho thanh danh công chúa.”
Dù Thôi Nguyên Hàn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ta vẫn nhìn ra sự lo lắng ẩn nhẫn trong vẻ mặt hắn, dĩ cũng đoán được hắn đã quên hết chuyện qua khi say.
Chỉ là những lời hắn nói tiếp theo khiến ta nghẹn họng.
“Công chúa tôn quý, lang quân có thể hầu hạ công chúa phải là người có thân thể khỏe mạnh, lai lịch trong sạch. Nếu được công chúa tin tưởng, ta có thể giúp chọn lọc bước đầu…”
Hắn làm ra vẻ rất độ lượng, nhưng nhìn thì có vẻ như sắp sụp đổ đến .
“Thái phó có biết ta thích dạng lang quân nào không?”
Ta nhìn khóe môi hắn đang mím chặt, mỉm cười nói:
“Ta chính là thích kiểu như Thái phó vậy.”
Ngón tay gầy trắng của Thôi Nguyên Hàn siết chặt hơn, đôi mắt đen dưới hàng mi dài lạnh lẽo mà sáng rõ.
Ta không rời mắt khỏi hắn, nhìn chằm chằm phản ứng.
Hắn đặt đèn thỏ , để lại một câu:
“Ta đi xử lý công vụ,” rồi vội vàng rời đi.
Nếu không phải đã biết tâm ý của hắn, lúc này ta nhất định sẽ nghĩ hắn là không muốn.
Ta dặn Hồng Tú:
“Đi, âm đuổi cái người tên Ngọc gì đó đi. Sau đó để Thái phó biết nay ta muốn tuyên hắn thị tẩm.”
Ta không tin, hắn còn có thể giả vờ mãi.
11
Thôi Nguyên Hàn đến còn nhanh hơn ta tưởng.
Hắn mặc một bộ áo mỏng màu trắng, cổ áo kéo lỏng nửa tấc, để lộ ra nốt ruồi son xương quai xanh.
Tay cầm quạt xếp mạ vàng, nghiêng người dựa vào bình phong.
Dáng vẻ làm bộ như tiểu khiến ta nhìn ngây người.
Đầu tai hắn đỏ bừng như muốn chảy máu, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ phong lưu, đưa tay gảy chuông ngọc bên hông ta.
“ nay đặc biệt tới tiến cử bản thân, ta nguyện làm thần tử dưới váy công chúa…”
Ta nghĩ đến những chuyện đau lòng nhất trong đời mới không bật cười thành tiếng.
Có lẽ vẻ mặt ta vì nhịn cười mà trông quá nghiêm túc, khiến Thôi Nguyên Hàn bắt đầu hoảng.
Hắn cởi dây ngọc bên hông, bắt đầu cởi đồ, giọng gần như cầu xin:
“Nếu ta có thể làm công chúa hài lòng, vậy… chúng ta đừng hòa ly nữa có được không? Ta cũng sẽ không tùy tiện ghen tuông, chọc công chúa giận…”
Xem ra, câu nói “hòa ly” đó hắn nghe rất rõ.
Để giữ lại mối hệ này, vị Thái phó quang minh lỗi lạc lại giả làm tiểu để dỗ ta .
Ta cười trong giọng nói, chăm chú nhìn hắn chỉ còn mặc trung y:
“Được thôi.”
Dưới ánh đèn, gương mặt gầy gò của hắn như đoạn trúc ngọc sắp gãy.
Ta đột muốn xem dáng vẻ hắn lúc động tình, lúc hoàn toàn sa ngã sẽ như thế nào.
“Thái phó, sao không tiếp tục cởi?”
Ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn khựng lại, đầu ngón tay dự co lại đai áo, mặt đỏ bừng, đứng sững tại chỗ.
“Có thể… tắt nến trước không… Ta sợ làm nàng sợ.”
Ta như chợt hiểu ra điều gì, mặt cũng đỏ lên.
Thấy ta không trả lời, hắn liền xoay lưng lại.
Áo rơi , lộ ra lưng là từng vết sẹo cũ chi chít, khiến người ta kinh hoảng.
Ta chết lặng, hồi lâu không nói nên lời.
Nghẹn ngào.
Hắn vội vàng mặc lại y phục, hoảng hốt nói:
“Làm bẩn mắt công chúa, ta đi ngay.”
Ta vội vàng gọi hắn lại:
“Thôi Nguyên Hàn, chàng có phải thích ta không?”
Hắn khựng bước, quay đầu lại, vành mắt đã đỏ hoe.
Ta ôm eo hắn, nhón chân đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Hắn ngẩn người, hàng mi dài khẽ run, đôi mắt hoa đào như mặt gợn sóng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở nóng rực của hắn liền ập tới.
12
Có lẽ là kìm nén quá lâu, đêm, hắn thậm chí không để ta có cơ hội nói một câu “ta thích chàng”.
Người này nhìn thì gầy yếu, vậy mà thể lực lại rất tốt, dày vò một đêm mà vẫn đúng giờ vào triều.
Ta vừa đau vừa mệt, tỉnh dậy rồi ngẩn ngơ nhìn màn giường đỏ.
Thôi Nguyên Hàn là văn thần, không như võ tướng vung đao múa kiếm, vậy mà tích đầy mình thật quá kỳ lạ.
Hắn không chịu nói, ta đành tự đi tra.
Sau khi nghe xong dặn dò của ta, Hồng Tú lại đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt muốn nói mà không dám nói.
Bị ta truy , nàng mới nói ra sự thật.
Thì ra cái tên gọi là Ngọc gì đó, sau khi bị đuổi khỏi phủ lại đi khắp khoe khoang mình là người của ta, còn lấy danh nghĩa của ta để lừa ăn lừa .
Ta đến co giật khóe miệng, hận không thể bắt hắn về đánh một trận.
“Làm theo lời người dặn, nô tỳ đã cho hắn mấy trăm lượng bạc, ai ngờ hắn vẫn chưa thấy đủ!”
Hồng Tú đỏ bừng mặt vì sốt ruột, “Người vất vả lắm mới cùng Thái phó có được kết quả tốt đẹp, nếu chuyện này để Thái phó biết được, chắc chắn lại xa cách người nữa.”
Hồng Tú không biết Thôi Nguyên Hàn đã yêu ta, nên lo lắng đủ điều.
Chẳng biết sao chuyện lại truyền vào trong cung, hoàng tẩu gọi ta vào, khuyên nhủ đầy chân tình:
“Muội làm những chuyện đó là để khiến hắn ghen đúng không?” – giọng nàng chắc nịch – “Tẩu nhìn ra lâu rồi, trong lòng muội có hắn.”
Không ngờ người thẳng thắn như nàng lại có tâm tư tinh tế đến vậy.
“Vốn dĩ ta không nên can dự vào chuyện của hai người, nhưng có một chuyện ta buộc phải nói.”
Hoàng tẩu kéo ta ngồi , nhìn quanh một lượt rồi nói:
“Hồi nhỏ, cha ta từng nhậm chức quận thủ Thanh Hà, ta cũng ở đó mấy năm, có nghe được vài lời đồn.”
“Cha mẹ của Thôi Nguyên Hàn đều là thứ xuất, vì tranh đoạt thể diện nên rất nghiêm khắc với hắn. Ba đã bắt hắn học thuộc ‘Lỗ Linh Quang Điện Phú’, sai một chữ là bị đánh roi, sai nhiều thì bị nhốt vào kho củi, không cho ăn không cho …”
Cho nên hắn mới có thể trở thành trạng nguyên trẻ nhất triều đại này, tiếp tục vinh quang cho gia tộc.
Ta bỗng hiểu được sự cứng nhắc giằng xé trong lòng hắn.
Nhớ đến những vết roi chằng chịt lưng hắn, tim ta đau nhói.
13
Trong đình, một bóng người đứng thẳng tắp như cây trúc xanh.
Hồng Tú nói hắn đã ngồi đó hai canh giờ.
Thấy ta bước đến gần, hắn đứng dậy khẽ ho mấy tiếng, để che giấu cảm xúc của mình.
“Là ta đề nghị nuôi hắn ở ngoài phủ, mới khiến lời đồn lan khắp . Công chúa hãy đón hắn về đi, ta nhất định sẽ không bạc đãi hắn.”
Ta kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.
Vừa chua xót, vừa bất lực, lại thấy buồn cười.
“Nếu ta nói, ta đến giờ còn không nhớ rõ tên hắn, khi xưa giữ hắn lại chỉ để chọc cho chàng ghen, chàng tin không?”
Hắn khựng người lại, ánh mắt lập ánh lên một tầng hơi .
“Chỉ là người công chúa thích, ai cũng có thể đưa vào phủ.”
“Chuyện với bệ hạ ta sẽ tự mình bẩm báo, công chúa không vì hại ta mà ủy khuất bản thân…”
Đến giờ phút này, hắn vẫn nghĩ ta sống cô đơn ba năm là vì sợ hoàng huynh.
Trong lòng ta bỗng cuống lên, ta nắm chặt lấy vai hắn, buột miệng nói:
“Thôi Nguyên Hàn, thực ra đầu đến cuối, ta chỉ động lòng với mình chàng thôi.”
Hắn đột cứng đờ, không thể tin được nhìn ta.
Ta thở dài:
“Năm đó ta vừa gặp đã yêu chàng, vì muốn có thêm thời gian bên chàng nên cố tình gây sự.
Sau này phụ hoàng ban hôn, ta mừng rỡ khôn xiết, nhưng ba năm qua chàng cứ mãi giữ khoảng cách, khiến ta tưởng chàng chán ghét ta… mới xảy ra bao nhiêu chuyện nực cười về sau.”
khuôn mặt trắng trẻo của Thôi Nguyên Hàn, mắt bỗng lăn vài giọt.
Hắn cúi đầu nức nở:
“Ta… ta cứ tưởng nàng không thích ta…”
“Còn chuyện kia, khi thành thân nàng vẫn còn nhỏ, ta lại sợ thân thể đầy sẹo của mình sẽ dọa nàng sợ, nên…”
Kỳ thực lúc mới thành thân, ta từng chủ động mấy , hắn cứ tránh như tránh tà, ta mới bỏ.
Không ngờ lại là vì lý buồn cười như vậy.
Ta hắn:
“Đã thích ta, sao còn đề nghị giúp ta chọn nam sủng?”
Hắn ngẩng đầu, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh:
“Chỉ nàng còn cho phép ta ở bên cạnh, những thứ kia ta đều có thể cố gắng chấp .”
“Vân Dung, ta vốn không xứng với nàng…”
Ta đưa tay che miệng hắn.
“Nhưng một người như chàng, ta đã yêu bao nhiêu năm rồi đấy.”
Hiểu lầm được hóa giải, Thôi Nguyên Hàn như biến thành người khác.
Người quân tử lạnh lùng như tiên nhân không vướng bụi trần, giờ hóa thành một chú cún bám người, hết này đến khác thì tỏ tình với ta.
Đến hoàng huynh cũng nói hắn thay đổi rất nhiều, khí chất xa cách ngày xưa bỗng chốc tan biến.
Đêm xác mang thai, hắn ôm ta, mắt “lộp bộp” rơi .
“Vân Dung, cảm ơn nàng…”
Ta khẽ xoa lên những vết sẹo lưng hắn, :
“Còn đau không?”
Hắn lắc đầu.
Không thừa cũng không sao.
Vì những năm tháng sau này, đã có ta thay hắn mà đau.
14 (Góc nhìn của Thôi Nguyên Hàn)
đầu tiên gặp Vân Dung, ta đang cùng bệ hạ bàn việc triều chính.
Nàng mặc một chiếc áo ngắn màu vàng nhạt, khi chạy đến, đầy đầu trâm ngọc leng keng vang lên, trước mặt ta – một người ngoài – lại nhào thẳng vào lòng bệ hạ, làm nũng:
“Phụ hoàng, cho nhi thần ra khỏi cung xem hội đèn được không mà~~?”
Quả là giống như lời đồn, nàng chẳng chút giữ lễ nghi.
Thế nhưng, ta – kẻ xưa nay coi trọng lễ nghi như gốc rễ để lập thân – lại không ghét nổi nàng.
Thậm chí, khi nghe nói sắp trở thành phu tử của nàng, trong lòng ta còn thấy mừng.
Ta sẽ được gặp nàng thường xuyên hơn rồi.
Ngoài kia đồn rằng nàng kiêu căng ngạo mạn, nhưng trong số những người trong Thái Học Viện có xuất thân hiển hách, chỉ có nàng là chịu đứng ra cầu xin tha cho hạ nhân phạm lỗi.
Tâm tính nàng vẫn như trẻ con, không hề kiểu cách, thân thiết với nha hoàn như tỷ muội, lại đối đầu với ta.
Miệng ta thì nói lời quở trách, nhưng trong lòng lại âm sướng.
Sau đó, bệ hạ đột ngột kiểm tra bài vở, phát hiện nàng nhờ người viết thay, lệnh cho ta nghiêm khắc dạy dỗ.
Thánh mệnh không thể trái, ta đành dùng thước phạt đánh vào lòng bàn tay nàng.
Ta không dùng lực, thấy vành mắt nàng đỏ hoe vì ấm ức thì lập thu tay lại.
Ban đầu định đuổi theo an ủi, nhưng lại thấy nàng nhào vào lòng tiểu công tử phủ Tướng quốc.
Tống Ngôn Chi chỉ lớn hơn nàng một , xuất thân cao quý, diện mạo tuấn tú, nhưng văn không xong, võ chẳng đạt, là “đệ nhất ăn chơi kinh thành”.
Hắn không xứng với nàng.
Còn ta, lại càng không xứng.
Sau này, nghe nói nàng có khả năng sẽ bị gả hòa thân sang Khải quốc, ta tìm đến Tống Ngôn Chi, hy vọng hắn chủ động cầu hôn để định mối hôn sự với nàng.
Nhưng hắn là một kẻ nhút nhát.
Nếu hắn không dám, vậy thì ta sẽ không nhường.
Ta quỳ trước điện của bệ hạ một ngày một đêm, chỉ để cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Nàng mới vừa đến cập kê, dù nàng không yêu ta, ta cũng không thể để nàng rời xa quê hương.
Cuối cùng, bệ hạ cũng mềm lòng.
Ngày đại hôn, chiếc khăn voan thêu kim tuyến họa uyên ương khẽ lay động, ánh lên đôi má nàng như hoa đào tháng Ba, khiến minh châu bên tai nàng cũng trở nên lu mờ.
Ta đã phải rất cố gắng mới kìm nén được ham muốn hôn nàng.
Chớp mắt đã ba năm, mãi đến khi nàng : “ nay chàng có thể đừng đi không?”, ta mới ý thức được nàng đã trưởng thành rồi.
Nhưng ngày đó, nàng bắt đầu tìm tiểu , nói cười với Tống Ngôn Chi, duy chỉ né tránh ta như rắn rết.
Câu “lớn rồi” cứ vang vọng mãi bên tai ta.
Ta lớn hơn nàng sáu , nàng chắc chắn là chê ta.
Kẻ như ta – xuất thân thấp kém, cha mẹ không , người đầy tích – lấy đâu ra tư cách được nàng yêu?
Nhưng Tống Ngôn Chi cũng không có tư cách, nên ta xin bệ hạ đày hắn ra quân doanh rèn luyện – lại để Vân Dung nghe thấy.
Nàng nhất định giận ta lắm.
Biết nàng công khai chọn nam sủng, ta đau lòng, nhưng cũng âm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nàng không vứt bỏ ta, ta bằng lòng cùng đám nam tử lẳng lơ kia chung sống hòa bình.
Ta tưởng ta có thể rộng lượng hơn bất kỳ ai.
Nhưng mỗi thấy nàng bên người khác, ta vẫn không thể tự kiềm chế.
Tuân thủ quy củ hơn hai mươi năm, không ngờ cũng có một ngày, ta sẽ hóa thân làm tiểu để tự tiến cử mình lên giường người mình yêu.
May mà mọi hiểu lầm đều đã được xóa bỏ.
Thì ra, trong những năm tháng ta âm yêu nàng, nàng cũng đã yêu ta.
Chỉ vì ta trốn tránh yếu đuối, mà chúng ta đã bỏ lỡ biết bao năm.
Cũng may… mọi thứ vẫn còn kịp.
Vầng trăng cuối trời, cuối cùng cũng được ôm vào lòng.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ truyện này được mình beta phần mềm dịch.
Beta truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, … thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm !):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ truyện mới
🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là ngày đó!
yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎