Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

 “Vậy đừng trách anh.”

Ánh mắt anh ta lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Không còn lý trí, còn sự tuyệt vọng liều mạng.

Anh ta đột ngột lao về phía tôi.

Tôi nghiêng người né tránh, thoát khỏi bàn tay chộp lấy của anh ta.

lập tức quay người bỏ .

Nhưng tôi không về phía cửa ra vào.

Tôi không ra cửa trước.

Tôi thẳng vào tầng hầm — nơi vốn là kho chứa đồ, hoàn toàn khép kín, không có cửa sổ.

cần đóng cửa, nơi này sẽ chìm trong tối tuyệt đối.

Không có ánh sáng. Không có lối thoát. Không có hy vọng.

? đi đâu?”

Giọng nói của Phó Thận Ngôn vang lên sau lưng.

“Rầm!”

Tôi dốc toàn lực đóng sập cánh cửa nặng nề, đồng thời khóa nhanh chốt an toàn đầu tiên.

Tôi không khóa .

ý lại một khe hở nhỏ.

Tiếp đó, tôi tắt luôn chiếc đèn khẩn cấp duy trong phòng.

Toàn bộ không gian — lập tức trở về đúng như ba năm cuộc đời tôi từng sống:

Một mảng đen đặc, dày như mực, đưa tay không thấy năm ngón.

“Rầm!”

Cửa bị đạp mạnh.

Phó Thận Ngôn lao vào.

“Thẩm ! Ra đây !”

Hắn quát lớn, bàn tay huơ trong tối, đụng trúng kệ gỗ, làm đổ ầm một góc.

tưởng trốn đây là tôi không tìm sao?!”

Hắn rút vội bật lửa trong túi.

“Tách.”

Không có lửa.

là âm thanh trơ trọi vang lên trong không gian tĩnh mịch.

— Bởi vì tôi đã sớm rút gas trong bật lửa đó từ trước.

“Khốn kiếp!”

Phó Thận Ngôn chửi thề, bắt đầu lần mò bước từng bước, tay quơ quào trong không khí.

“Ra đây! Tôi biết trong này!”

Tôi yên một góc tường, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Giữ hơi thở thật , tim đập đều.

Trong tối này — chúng tôi đã đổi vai.

Hắn là kẻ mù.

Còn tôi, là người kiểm soát mọi thứ.

Ba năm sống không ánh sáng đã rèn luyện tôi một giác quan khác: thính giác siêu nhạy.

Tôi nghe rõ từng nhịp thở rối của hắn.

Nghe cả giày hắn ma sát nền xi măng.

Hắn đang cách tôi khoảng ba mét, nghiêng về phía trái… đang từ từ di chuyển sang phải.

Tôi cúi xuống, nhàng cầm lấy thanh gậy cao su tự vệ mà tôi đã giấu sẵn đây từ lâu.

Lặng lẽ, tôi tháo giày.

Chân trần đặt xuống sàn — không động.

Từng bước, từng bước… tôi vòng ra sau lưng hắn.

“Phó Thận Ngôn.”

Tôi khẽ gọi tên hắn, giọng như gió, nhưng vang vọng trong không gian khép kín.

“Ai đó?!”

Phó Thận Ngôn hoảng quay ngoắt lại, giọng run như gặp ma.

đang sau lưng anh đây mà.”

Tôi lùi thêm nửa bước, thay đổi vị trí, ghé sát tai hắn, thầm như gió lạnh.

“Anh không thấy sao?”

giống như ba năm qua… không nhìn thấy anh vậy.”

Toàn thân hắn run rẩy.

Sự hoảng phá vỡ lớp mặt nạ cùng.

“Ra đây! Tôi không chơi nữa! Tôi muốn ra ngoài!”

Hắn gào lên như kẻ phát điên, loạng choạng đâm vào giá kệ, va vào bức tường — như một con thiêu thân không phương hướng.

Chính là lúc này.

Tôi nghe rất rõ — vị trí, góc độ, bước chân rối của hắn.

Tôi dồn lực, vung gậy.

“Bốp!”

Một trầm đục vang lên.

Trúng khe đầu gối.

“Á—!!”

Hắn ngã quỵ, đầu gối chạm sàn, rên lên trong đau đớn.

Tôi không dừng lại.

Cú thứ hai, tôi nhắm thẳng vào cánh tay cầm vật lạ.

“Bốp!”

Hắn rống lên, buông rơi vật trong tay.

Một kim loại va xuống nền vang lên lạnh lẽo.

“Đừng… đừng đánh nữa…”

Hắn bò lết trên nền đất lạnh, giọng lạc đi.

“Anh sai rồi… xin đấy… đừng đánh nữa…”

“Gọi tôi là gì cơ?”

Tôi bật đèn pin siêu sáng.

Tia sáng trắng xanh rọi thẳng vào mặt hắn.

Hắn giơ tay che mắt, co rúm lại như một kẻ đã mất tất cả.

Ánh sáng ấy — là thứ tôi đã từng khao khát suốt ba năm trời.

đây… tôi chính là người mang ánh sáng đến — chấm dứt màn đêm của mình.

Hắn mở mắt, lờ mờ nhìn tôi trong quầng sáng.

“Phó Thận Ngôn.”

Tôi lạnh giọng.

“Anh không còn vợ nữa đâu.”

“Từ khoảnh khắc anh phản bội căn nhà này… phản bội tôi… gọi là ‘vợ chồng’ đã không còn tồn tại.”

Từ bên ngoài, còi xe cảnh sát vang lên — gấp gáp, rõ ràng, như một hồi chuông kết thúc.

Tôi tắt đèn pin.

Nhìn hắn lần , ánh mắt không còn oán giận — còn lại sự dứt khoát.

“Ra đi.”

“Về nơi anh nên đến — nơi dành kẻ như anh.”

“Pháp luật.”

10.

Ba tháng sau.

Phiên tòa chính thức mở.

Một phiên xét xử thu hút truyền thông, dư luận và giới tài chính quan tâm đặc biệt.

Phó Thận Ngôn bị truy tố với nhiều tội danh:

– Tham ô tài sản công ty

– Rửa tiền quy mô lớn

– Lạm dụng chức vụ trục lợi cá nhân

– Và nghiêm trọng : ý gây thương tích — vụ tai nạn ba năm trước.

Tổng hợp hình phạt nhiều tội danh.

Dù hắn thuê đội ngũ luật sư tốt , không thể xoay chuyển tình thế.

Chuỗi bằng chứng quá đầy đủ, quá kín kẽ.

Đặc biệt là quyển sổ sách kế toán giấu trong ghế massage — trở thành “chìa khóa định tội”.

Tòa tuyên án:

Phó Thận Ngôn bị kết án 20 năm tù giam

Tước quyền chính trị 5 năm

Tịch thu toàn bộ tài sản có từ hành vi phạm pháp

Khoảnh khắc án vang lên, hắn ngã gục tại ghế bị cáo, như một chiếc xẹp hơi.

Gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về hàng ghế khán giả.

Tôi ngồi đó.

Trên người là áo trench coat đen, đeo kính râm, gương mặt lạnh băng không biểu cảm.

Hắn hé miệng, như muốn nói điều gì đó.

Tôi không hắn cơ hội.

Tôi dậy, xoay người, bước ra khỏi phòng xử.

Ánh nắng ấm áp tràn lên bờ vai tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Không khí này — là mùi vị của tự do.

Một tháng sau.

Tôi đến thăm trại giam.

Lần cùng — gặp hắn.

Cách một lớp kính dày.

Tôi thấy Phó Thận Ngôn trong bộ đồ tù nhân, đầu cạo trọc, gầy rộc, ánh mắt lờ đờ như xác sống.

“Thẩm …”

Hắn cầm ống nghe, giọng khản đặc.

thắng rồi.”

hài lòng chưa?”

Tôi nhìn hắn, giọng đều và tĩnh lặng.

“Phó Thận Ngôn,

Đây không phải chuyện thắng hay thua.”

“Mà là nhân quả.”

“Gieo gió… phải tự gánh bão.”

Tôi lấy từ túi xách ra một bức ảnh, dán lên tấm kính chắn.

Là ảnh chụp lễ ra mắt công ty .

Tôi mặc âu phục, trước bảng hiệu rực rỡ ánh đèn.

Bốn chữ lớn trên biển hiệu:

【Tập đoàn Thịnh】

“Tập đoàn Phó thị đã không còn nữa.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của hắn, giọng nhưng từng chữ nặng như đá.

“Tôi đã đổi tên nó rồi.”

“Từ nay, trên thế giới này sẽ không còn tên ‘Phó thị’.”

còn lại — Thịnh.”

“Và còn anh…”

Tôi dừng một nhịp, ánh mắt không hề dao động.

“Anh sẽ lại đây, trả giá tất cả những gì mình đã gây ra.”

Phó Thận Ngôn nhìn tấm ảnh tôi trước mặt.

Một lễ khai trương long trọng, một dòng người chúc mừng, một tấm biển lấp lánh ánh đèn.

Tất cả những gì từng là của hắn — đã đổi chủ.

Hốc mắt hắn đỏ lên.

Trong đôi mắt ấy là sự tan rã, là nuối tiếc, là cay đắng… nhưng đã không còn đường lùi.

Hắn cúi đầu.

Lặng thinh.

Không nói một lời.

Tôi không cần nghe hắn biện minh.

Tôi gác máy.

Không thêm một liếc nhìn.

Xoay người.

Bước ra khỏi phòng thăm gặp — như bước ra khỏi một chương đời cũ.

11.

Xử lý xong mọi tàn dư hỗn độn,

tôi chính thức tiếp quản lại công ty.

Không chần chừ.

Tôi tiến hành cải tổ toàn diện — mạnh tay, không khoan nhượng.

Tôi thanh lọc sạch sẽ những tàn dư, bè phái và phong khí thối nát mà Phó Thận Ngôn lại.

Không còn sự thiên vị, không còn trò hô hào giả tạo, càng không còn kiểu “nịnh trên đạp dưới”.

Ngược lại, tôi đưa lên hàng đầu những người trẻ có năng lực thật sự —

những gương mặt từng bị dìm xuống, từng bị bỏ quên trong các góc khuất của văn phòng.

Dưới sự dẫn dắt của tôi, Tập đoàn Thịnh nhanh chóng hồi phục.

Cổ phiếu tăng trở lại.

Các dự án từng bị đình trệ đều tái khởi động.

Doanh thu, đối tác, nội bộ — tất cả trở lại đúng quỹ đạo.

Còn về Lâm Uyển.

Vì tích cực hợp tác, cung cấp chứng cứ nên án giảm .

Nhưng… một khi đã có tiền án hình sự, ngành này sẽ không còn chỗ ta quay lại nữa.

Một đời — chấm .

Cha mẹ của Phó Thận Ngôn mất sạch nguồn tài chính.

Ngôi nhà sang trọng họ sống trước đây bị tịch thu, mang ra đấu giá bù trừ tổn thất tài chính.

Họ không còn cách nào khác ngoài việc chuyển về căn nhà cũ dưới quê, sống nốt những ngày tháng đời trong thất vọng và nghèo khổ.

Tất cả những gì từng ràng buộc tôi…

Từng khiến tôi khốn khổ…

Từng dìm tôi xuống vực thẳm…

đây, đều đã trở thành quá khứ.

Và tôi…

không còn liên quan gì đến họ nữa.

12.

Một năm sau.

Mùa đông đầu tiên đón tuyết.

Tôi trước cửa sổ sát đất tầng cao của Tập đoàn Thịnh, lặng lẽ nhìn xuống ánh đèn rực rỡ của thành phố.

Người xe như mắc cửi. Nhà nhà sáng đèn.

Đã từng, khung cảnh này với tôi xa vời và mờ ảo đến nực cười — vì khi đó, thế giới của tôi toàn là tối.

Tâm trí tôi bị nhấn chìm trong tổn thương, bịt kín bởi những lời dối trá và phản bội.

Còn hiện tại…

mọi thứ đều rõ ràng, đều sáng rực.

Trợ lý khẽ gõ cửa, bưng vào một ly cà phê nóng.

“Chủ tịch Thẩm, mọi người đang đợi chị tiệc mừng.”

“Còn nữa… Tổng Giám đốc – người từ nước ngoài về – muốn hẹn chị bàn chuyện hợp tác dự án .”

Tổng Giám đốc .

Tôi mỉm cười, tên này khiến lòng hơi ấm lại.

Anh ấy là bạn đại học của tôi.

là người duy không quay lưng với tôi trong giai đoạn tồi tệ .

Âm thầm giúp tôi gom chứng cứ, hỗ trợ phía sau, lặng lẽ nhưng kiên cường như ánh sáng đường hầm.

Tôi xoay người, nhận lấy ly cà phê, nhàng nhấp một ngụm.

Trên lớp kính, phản chiếu một gương mặt trang điểm tinh tế.

Nụ cười tự tin.

Ánh mắt sắc bén nhưng ấm áp.

Thần thái đầy lĩnh.

Không còn là người phụ nữ từng bị nhốt trong tối, từng ngồi trên xe lăn, cam chịu và yếu đuối.

đây, tôi là tôi — người nắm vận mệnh trong tay.

Tôi đặt tách xuống, khẽ chỉnh lại ve áo.

“Đi thôi.”

“Đừng mọi người đợi lâu.”

Tôi rời văn phòng, bước vào hành lang sáng rực ánh đèn.

giày cao gót gõ xuống sàn đều đặn, mỗi bước chân đều có khí thế và mục tiêu.

Ngày xưa tôi ‘mù’, là vì yêu nhầm người.

Tình yêu đó giống như màn sương che lấp cả bầu trời, khiến tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài một giấc mơ sai lầm.

Còn

thế giới của tôi tràn ngập ánh sáng.

Tôi đã tìm lại chính mình — một phiên mạnh mẽ, lĩnh và rực rỡ hơn bao .

--

Tùy chỉnh
Danh sách chương