Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ lại sự có người đào ra được một loạt ảnh Hạ Kiều Kiều đi hộp đêm uống rượu với người mẫu nam. Tư thế táo bạo đến mức khiến người ta đỏ , há hốc miệng sốc.
Chỉ vòng một tuần, toàn bộ quá khứ “hồi sinh” của Tạ Diên Diên đã bị biên kịch viết thành một web drama – lại còn hot đến mức bùng nổ.
Hầu như ai cũng biết nhà họ Phó từng một người phụ nữ như vậy ra tay đánh vợ mình, ép vợ phải lỗi và ly hôn.
Ba mẹ Phó cuối cùng cũng không ngồi yên nổi, đặc biệt là sau khi biết tôi đang mang thai, lập tức lôi Phó Cẩn Văn từ đường, bắt quỳ chịu gia pháp. Mấy đứa nhỏ nhà còn video lại gửi cho tôi xem.
Tạ Diên Diên trở thành chuột chạy qua đường, đi đến đâu cũng bị người ta khinh bỉ.
Không công ty nào dám nhận cô ta .
Nghe nói cô ta từng đến tìm Phó Cẩn Văn.
Phó Cẩn Văn không nói nhiều, đuổi thẳng cô ta ra khỏi cổng, mắng một câu:
“Đúng là mù mắt nên mới từng thích loại rác rưởi như cô!”
Toàn bộ kỷ yếu và ảnh chụp cũ bị anh ta vứt thẳng thùng rác ngay cô ta.
Tạ Diên Diên khóc đến mức không thở nổi, nức nở van :
“A Húc… anh hiểu lầm rồi… Năm đó là do mẹ anh ép ! Chính đã chia rẽ bọn mình, còn buộc ra nước ngoài những chuyện đó… khó khăn lắm mới lại được, từng chút từng chút đến gần anh, sợ mẹ anh biết… Sao anh nỡ đối xử với như vậy…”
“Tiện nhân! Đến nước này còn dám ngậm máu phun người! Người đâu, xé nát cái miệng của nó cho tôi!”
Mẹ Phó càng nghe càng tức, lập tức sai người tát cho cô ta hơn chục cái trời giáng.
Sau đó lấy ra đoạn ghi âm năm xưa — bên vang lên giọng nói rõ ràng của Tạ Diên Diên:
“Phu nhân Phó à, có chục triệu muốn tôi rời xa A Húc? E là hơi ít đấy!”
“Vậy cô muốn bao nhiêu?”
“Tối thiểu là thế này!”
Tạ Diên Diên giơ ra năm ngón tay.
“Được, năm chục triệu thì năm chục triệu. nếu cô còn dám lại, đừng trách tôi không khách sáo!”
Mẹ Phó còn đưa luôn bằng chứng Tạ Diên Diên vu oan tôi nhốt cô ta phòng tối cho Phó Cẩn Văn xem. Kẻ đồng lõa với cô ta đó cũng đã bị bắt và nhốt đồn.
Tạ Diên Diên thấy mọi chuyện vỡ lở, toàn bộ dối trá bị lật tẩy, muốn cầu tha thứ miệng đã sưng vù ăn tát, không nói nổi thành câu, chỉ có thể ú ớ khóc ròng.
Phó Cẩn Văn cười chua chát:
“ nực cười, một loại rác rưởi như cô tôi lại tổn thương …”
“Từ nay đừng bao xuất hiện tôi … nếu không, tôi sợ mình không kiềm chế được giết cô mất!”
Tối hôm đó, ba mẹ Phó dẫn theo Phó Cẩn Văn sang tận nhà tôi lỗi, cầu mong được tha thứ.
Tất nhiên, ba tôi mắng cho một trận ra trò:
“Các người đến đây ? Không ở bên cô cũ của con trai , lại đến tìm con tôi ?”
“ nhìn rõ bộ của người ngoài rồi mới nhớ đến người thân à? Tôi nói cho các người biết, muộn rồi!”
“Con tôi đang mang thai bị đối xử như vậy, sau này còn sống thế nào ? Đứa bé này do nhà họ Chung chúng tôi nuôi, từ nay về sau không có chút quan hệ với nhà họ Phó các người cả! Tiền bạc nhà họ Phó chúng tôi cũng chẳng thèm!”
“Nếu hôm nay con tôi không ly hôn, thì mai không chừng bị đại thiếu gia nhà họ Phó sai vặt như người . Nhà họ Chung chúng tôi không hề thua kém nhà các người. Hồi đó đồng ý gả đi cũng chỉ nể ân tình thế hệ , lúc đó tôi đã cảm thấy không đáng rồi.”
“Sau này, đứa con này chỉ có thể do nhà chúng tôi dạy dỗ, khỏi phải lo bị các người hư!”
Phó phụ và Phó mẫu vốn là người có địa vị, đi đến đâu cũng được tâng bốc, đây là đầu tiên bị mắng như té nước , đỏ bừng cả tai, cũng không còn cách nào, chỉ đành cúi đầu khúm núm lỗi không ngớt.
Công bằng nói, ngoài Phó Cẩn Văn ra thì cũng đối xử không tệ với tôi, tôi sự cũng không nỡ nhìn họ bị mất quá mức.
Tôi khẽ ra hiệu bằng mắt cho ba, liền chuyển sang sang mắng Phó Cẩn Văn một trận tơi bời.
Phó Cẩn Văn quỳ gối, van tôi tha thứ.
tôi dứt khoát từ chối — lúc cho anh cơ hội thì không biết trân trọng, tôi chẳng còn lý do để cho anh một cơ hội thứ .
Sau đó, Phó Cẩn Văn tiếp tục dây dưa với tôi mấy tháng liền, thấy tôi đã quyết tâm,
Anh ta cuối cùng cũng đành đồng ý ly hôn.
ra tòa ký giấy, Kaka đi cùng tôi đến cục dân chính, cô ấy lớn tiếng nói:
“ , cậu biết không? Tạ Diên Diên đúng là ‘hàng hot’ đấy. Chỉ cần có tiền, ai cô ta cũng theo. Nghe nói hôm còn ngủ với con chó golden của một thiếu gia…”
Nói đến đây cô ấy cười khúc khích, liếc nhìn gương tàn tạ như xác sống của Phó Cẩn Văn.
10
Sau mười tháng mang thai, không ngờ tôi sinh đôi — một trai một .
Cả nhà họ Phó lẫn họ Chung đều mừng rỡ như phát cuồng.
phòng bệnh, ba Phó ôm trai một chút rồi lại nựng , vui vẻ đến mức không khép miệng nổi.
Ba tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy đến rồi thì nghiêm giọng:
“Được rồi, đến rồi, về đi!”
Lúc tôi không nỡ từ chối lời cầu tha thiết của , nên đồng ý cho họ mỗi được đến thăm nửa tiếng sau khi tôi sinh.
Đến rồi không được ở bên , sốt ruột đến phát điên.
Ngay lập tức sang đánh Phó Cẩn Văn một trận nhừ tử, suýt thì gãy cả xương sườn.
thời gian tôi ở cữ, mẹ Phó nào cũng đích thân đổi món nấu cho tôi ăn, dù mẹ tôi vừa đi đã vứt thẳng thùng rác.
Từ đó trở đi, ba người nhà họ Phó nào cũng chạy đến nhà tôi, dù hết này đến khác bị chặn ngoài cửa vẫn kiên trì không bỏ.
Sau đó, ba Phó còn nghĩ ra một cách:
“Nếu không ưa thằng Phó Cẩn Văn như vậy, thì từ nay về sau, nó không còn là con tôi . Nhà họ Phó chỉ nhận đứa nội này!”
Khi bọn trẻ hơn một tuổi, bắt đầu biết đi và gọi “ nội, nội”,
Tôi không cản ba mẹ chồng cũ đến thăm , dù sao thì tình cảm họ dành cho con tôi là lòng.
Họ đã sang tên toàn bộ tài sản nhà họ Phó cho đứa nhỏ.
Còn Phó Cẩn Văn? Ba Phó nói thế này:
“Bao tôi tha thứ cho nó, thì lúc đó nó mới được bước cửa nhà họ Phó!”
Một tình cờ, tôi thấy người giúp việc dẫn con ra công viên chơi. Phó Cẩn Văn đang cúi xuống, dạy con gọi “ba”.
Mỗi con gọi “ba”, là mỗi anh ta gần như sụp đổ.
Sau đó, Phó Cẩn Văn nhiều quỳ gối cầu tôi tái hôn, nói con cái không thể không có cha.
Thậm chí anh ta còn đi triệt sản, nói rằng đời này chỉ có con của tôi mới xứng đáng kế thừa tài sản nhà họ Phó.
tôi vẫn kiên quyết từ chối.
Với tôi, dù là tình cảm hay chuyện khác, tôi luôn có một nguyên tắc:
Một không chung thủy, cả đời không dùng lại.
Bởi một người đàn sự yêu , ngay từ giây phút chọn ở bên , Anh ấy tự biết giữ khoảng cách với mọi cô khác — sợ ghen, sợ tổn thương.
Những người giả vờ không hiểu điều đó, thực ra… là hiểu rõ hơn ai hết.
Còn với những người đã mất đi, cũng không cần mãi canh cánh tiếc nuối.
bốn mùa luôn tuần hoàn, Người đáng gặp… sớm muộn cũng gặp lại.
Chúng ta phải học cách biết chờ mong.