Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
“Ba và dì Hứa mới cưới, tụi con là con con rể cũng nên có chút thể hiện chứ.”
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe ba quay sang chồng tôi – Kỳ Đại – nói với giọng đầy ngụ ý.
“ mươi vạn tiền sính lễ, thêm một căn hộ khu này. này có con, cũng có thể qua lại phụ giúp.”
Tôi mặt lạnh, không đáp lời, đi vào nhà. Không khí ngay lập tức nặng nề, im phăng phắc.
Ba tôi ngồi xe lăn, đôi chân tàn phế. Còn dì Hứa thấy tôi liền theo phản xạ đứng bật dậy.
Tôi coi như không thấy, chỉ giọng trút lên người chồng:
“Kỳ Đại, ba tôi già rồi, lú lẫn bị người ta dụ dỗ. Không báo côn//g a//n thì thôi, cãi nhau với họ làm gì cho mệt?”
Kỳ Đại nhìn tôi, vẻ mặt ấm ức, rồi vội vã chạy lại gần, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh đang đợi em về …”
Tôi liếc anh ta một cái, anh ta vẫn , chẳng hề tâm, đứng nép lưng tôi như thể xem kịch.
Ba tôi im lặng, quay mặt đi. Tôi nhìn sang người giúp việc – à không, “dì Hứa” – người đang cố làm ra vẻ lo sợ ánh mắt lại lộ rõ chút đắc ý, bèn nói :
“Dì Hứa, dì làm ở đây gần ba tháng rồi đúng không? Mỗi tháng lương một vạn , tôi trả đủ và đúng hạn chứ? Dì chỉ cần nấu ăn, dọn dẹp, còn tắm rửa thay đồ cho ông ấy, tôi đã thuê người khác. Ông ấy ngồi xe lăn rồi, dì ông ấy có thể cho dì hạnh phúc gì ?”
Bà ta lúng túng nhìn về phía ba tôi, giọng run run cố tỏ ra kiên định:
“Phụ nữ cũng có quyền có mái nhà của riêng . Làm giúp việc cả đời thì chẳng khác nào kiếp hầu hạ.”
Tôi bật , giọng đầy mỉa mai:
“Dì đúng là số làm đầy tớ. Tôi chưa từng xem dì là hầu – tự dì quỳ xuống thôi.”
Ba tôi cau mày, giọng gắt gỏng:
“Con ăn nói kiểu gì vậy? Ba đang thông báo, không phải hỏi ý con! Ba già rồi, chẳng lẽ còn không được tự quyết cuộc đời ?”
Tôi khẩy:
“Ngồi xe lăn rồi vẫn mơ mộng. Ông người ta thật lòng với ông à? Ông muốn ‘tự quyết’ lại tôi bỏ tiền cưới vợ cho ông – đúng là mơ giữa .”
Tôi nhìn vào ông, lạnh lùng buông thêm:
“Thật ngứa tai mấy cái kiểu giả nhân giả nghĩa đó.”
Ba tôi tức đến mức run tay, ôm ngực, giọng lạc đi:
“Con… đồ nghịch tử!”
ngay đó, ông lại thở dài, giọng trầm xuống:
“Dì Hứa có thai rồi… lén đi khám, là con trai. Con , cả đời ba ở rể cho mẹ con, đến con cũng không mang họ Lý. Ba chẳng cầu danh lợi, chỉ muốn khi ch//ết có thể ngẩng nhìn tổ tiên. Giờ trời thương, cuối đời còn cho ba một đứa con trai.”
Ông ta lau khóe mắt, giọng nghèn nghẹn:
“ , cả đời ba chưa từng cầu xin con điều gì. Lần này… coi như ba van con một lần.”
Tôi lặng người, nhìn ông ta diễn trò, tiện tay cầm quả táo chồng tôi đặt bàn, cắn một miếng, giọng dửng dưng:
“Tôi không có tiền. Tôi với Kỳ Đại làm công ăn lương, có phải trúng số đâu ném ra mươi vạn.”
Ông ta sốt ruột, vội chen lời:
“Chẳng phải ông ngoại con còn lại cho con một khoản thừa kế ? mươi vạn đó, con hoàn toàn có thể bỏ ra.”
Ánh mắt tôi lập tức lạnh băng.
2
Ngoại tôi chỉ có mẹ tôi là con duy nhất, từ nhỏ được cưng chiều hết mực.
Hồi đại học, mẹ tôi yêu Lý Thịnh – một người đàn ông từ nông thôn lên thành phố học, gia cảnh nghèo, anh chị em đầy nhà, ngoài cái mặt nhìn được thì chẳng có gì cả.
ông ngoại tôi không ưa , ông ta dụ dỗ mẹ tôi ma//ng th//ai trước hôn nhân, dùng tính mạng và đứa con bụng ép ông ngoại phải đồng ý.
Cả đời ông ngoại tôi vốn cứng rắn, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, với điều kiện duy nhất: hai người phải từ bỏ quyền thừa kế toàn bộ tài sản.
Mẹ tôi chấp nhận.
Bà ông ngoại thành kiến với người nhà quê như Lý Thịnh, dù gì hai người cũng đều là sinh viên, tự lập nên cuộc tốt đẹp, lâu rồi ông ngoại sẽ thay đổi cái nhìn.
Lý Thịnh cũng vậy.
Dù ông ngoại chỉ có một đứa con , chẳng lẽ tài sản đó không lại cho con thì đem đi làm từ thiện chắc?
Không ngờ ông ngoại tôi nói được làm được, một đồng cũng không cho.
Của hồi môn đưa cho mẹ tôi toàn là đồ điện máy và nội thất.
Cuộc đó bình lặng cho đến khi tôi mười tuổi.
Ông ngoại tôi phát bệnh nặng, còn Lý Thịnh thì lộ rõ bản chất.
Bạ//o hà//nh mẹ tôi.
Ra ngoài lăn//g nhă//ng.
Thậm chí còn tuyên bố: “Chỉ cần lão già đó ch//ết, tao sẽ là triệu phú.”
Nghe được những lời đó, ông ngoại tôi – vốn được bác sĩ chẩn đoán chỉ còn được ba tháng – đã cố gắng gồng thêm nửa .
Ông mẹ tôi mềm yếu, mê muội yêu, nên mang toàn bộ tiền mặt hợp tác với ủy khu phố, tư xây dựng khu thương mại.
Ông còn lại di chúc, quy định tôi chỉ được nhận khoản thừa kế này khi đủ 18, 25 và 35 tuổi.
có ủy khu phố can thiệp, cộng với sự kính trọng người dân dành cho ông lúc sinh thời, chẳng ai ưa nổi Lý Thịnh, càng ghét cay ghét đắng hắn định ăn hết của thừa tự.
khi ông ngoại mất, Lý Thịnh dẫn đủ kiểu đàn bà về nhà.
Mẹ tôi một trận ốm nặng nằm liệt giường, suốt tự trách hại ch//ết ba , không hiểu Lý Thịnh lại thay đổi đến vậy.
Cuối cùng, bà rơi vào trầ//m cả//m nặng, dắt tay một người đàn bà khác cùng nh//ảy xuố//ng sô//ng, tự vẫn ch//ết.
Trở lại hiện tại, tôi khẩy:
“Hóa ra đây mới là mục đích thật sự của ông.”
rõ không có phần di chúc của ông ngoại, thế là lại bày mưu tính kế muốn moi tiền từ tôi.
Tôi nhìn cái bụng chưa lộ của Hứa Lệ, trầm ngâm suy .
3
Hứa Lệ xoa bụng, cố gắng chơi bài xúc:
“ , dì thế này là không phải, dì cũng muốn từ chối.
là ông ấy cứ kiên trì, gồng gánh tất cả dì.
Chính sự chân thành và bền bỉ của ông ấy đã khiến dì động.”
“ mắt dì, ông ấy chỉ là một cậu trai già tốt bụng và đơn thuần.
Giờ dì mang thai rồi, có khi lại là con trai.
Mẹ con cả đời không có thai được, dì cũng nghe nói yêu giữa bà ấy với ba con.
Bà ấy yêu ba con như vậy, chắc chắn lòng vẫn luôn tiếc nuối không thể sinh cho ông ấy một đứa con trai nối dõi…”
“Con là phụ nữ, con sẽ hiểu giác này.”
Tôi càng nghe càng tức, nghiến răng:
“Câm miệng! Dì có tư cách gì nhắc đến mẹ tôi!”
Tôi vớ lấy cái ly tay ném về phía bà ta.
Lý Thịnh xe lăn đẩy ra chắn trước, cái ly đập vào , ông ta ôm trán rên rỉ như sắp ch//ết.
Tôi lạnh lùng:
“Mùi đàn ông người dì nồng quá đấy, dì Hứa.”
“Lý Thịnh là người cưới vào nhà họ Trần chúng tôi, còn đòi truyền tông nối dõi?
Chẳng khác nào ch//ó vào nhà rồi còn quay lại cắn chủ!”
“Ông ngoại tôi và mẹ tôi chưa bao giờ nói con không được nối dõi, một kẻ bảo mẫu trèo lên làm vợ chính như dì, tự dưng lo hương hỏa nhà tôi à?”
“Nói ra nhé, nếu đứa trẻ này sinh ra, tôi hoàn toàn có thể nó mang họ Trần, chị tin không?”
Nói trúng tim đen của ông ta, mặt Lý Thịnh đỏ bừng như gấc, đến cả đốm đồi mồi tay cũng run rẩy.
Ông ta cố đứng lên đành ngã lăn xuống ghế.
4.
“Trần ! Mẹ con ch//ết đã hai mươi rồi! Chẳng lẽ con ba phải thủ tiết cả đời?”
Tôi rít qua kẽ răng:
“Đồ khốn! Ông không xứng nhắc đến mẹ tôi!”
Ông ta tức giận:
“Ba có lỗi với mẹ con, bà ấy mất rồi, ba còn có thể làm gì bù đắp?”
“Ba cũng chẳng được bao lâu nữa.
Dì Hứa là người phụ nữ cuối cùng của ba rồi.
Ba không nỡ bà ấy tiếp tục đi làm giúp việc nữa, chẳng lẽ đi theo ba lại không tốt hơn ?”
Muốn đánh vào ? Tiếc là tôi không có .
Tôi mỉa mai:
“Nhà họ Trần chúng tôi từ bao giờ cấm ông rời đi?”
“Ông ngoại tôi không cho ông cơ hội à?”
“Chẳng qua là ông tham nhà, tham tiền.”
“Nếu ông có bản lĩnh thì đứng dậy, tự đi kiếm tiền, lại chấp nhận làm rể người ta?”
Mặt ông ta nóng ran, lí nhí:
“Đừng nói nữa…”
Lại liếc trộm bà giúp việc đang đứng cạnh giường.
Tôi ông ta đang gì – sợ bị mất mặt trước mặt người lòng.
đời này làm gì có vừa muốn tiền, vừa muốn ?
“Từng ông còn , đều phải dùng chuộc lỗi với mẹ tôi, với ông ngoại tôi.”
Hồi đó Lý Thịnh dẫn đàn bà về nhà, mẹ tôi gào thét như phát điên.
Còn ông ta thì vênh mặt chế giễu:
“Nếu không phải bà không sinh cho tôi được con trai, tôi đâu cần ra ngoài tìm người khác?”
Đến mức mẹ tôi – một cô được nuông chiều từ bé – cũng lỗi là ở .
Mẹ tôi phát điên, siết chặt lấy tôi, đôi mắt đỏ ngầu hét lên:
“Tại con không phải là con trai? Nếu con là con trai thì ba con đâu có n//oại t//ình!”