Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi gật đầu.

Cố Bội Đình trầm mặc giây lát, dường như đã xâu chuỗi mối quan hệ giữa mọi người:

“Anh hiểu rồi.”

quay lại khách, Cố Bội Đình đích thân pha trà cho Lạnh Thiệu, còn đón cậu ngồi ghế chủ vị.

Tôi nhìn cảnh đó mà thấy… hơi lạ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trọng thị Lạnh Thiệu .

thấy anh trầm ngâm, rồi nhã nhặn hỏi:

“Giám đốc Lạnh, dạo này công việc thuận lợi chứ?”

Lạnh Thiệu vội lưng:

ổn ạ.”

Cố Bội Đình khen:

“Từ nhỏ cậu đã khiêm tốn như rồi.”

Lạnh Thiệu đáp qua loa, mồ hôi lạnh lấm tấm trán.

Sau vài câu khách sáo, Cố Bội Đình liền chuyển chủ đề:

“Dạo này Nhan Nhan sức khỏe không tốt, không chăm lo nổi công việc.”

Lạnh Thiệu lau mồ hôi, lập tức tiếp lời:

“Bên công ty vẫn do tôi trông, lợi nhuận đây không có gì giảm sút.”

Nghe thấy từ “lợi nhuận”, Cố Bội Đình híp mắt, trong đáy mắt lóe lên tia dò xét, rồi nhanh chóng trở lại nụ cười lịch thiệp:

hay quá, Giám đốc Lạnh. Vừa hay bên tôi có đơn hàng cần hợp tác với thị.”

Anh nói xong, lấy từ cặp ra một bản hợp đồng.

Tôi rõ đơn hàng này, đó là lô linh kiện điện tử công ty anh cần.

Trước đó, tôi còn gối đầu rỉ tai thuyết phục anh chuyển cho bên tôi, nhưng lúc anh không chịu.

Không ngờ, vòng qua vòng lại… vẫn rơi về tay tôi.

Lạnh Thiệu mừng quýnh, vừa lật qua xem sơ hợp đồng vừa ngẩng đầu nhìn tôi:

“Tiểu tổng, xem này!”

Cả căn đột nhiên im phăng phắc.

Nụ cười của tôi khựng lại giữa chừng.

Sự tĩnh lặng bao trùm tới mức, tôi như nghe tiếng cổ Cố Bội Đình cứng ngắc quay sang nhìn tôi.

mắt anh chậm rãi rơi lên mặt tôi, như nhìn xuyên thấu.

Tôi tận mắt thấy biểu cảm anh từ mơ hồ, chuyển sang kinh ngạc.

Bóng mi mắt run run dưới đèn, rồi anh trầm thấp lặp lại:

“Tiểu… tổng?”

6

Quả nhiên, bác sĩ nói không sai, không kích thích anh .

Từ lúc tôi chính là Tiểu tổng, Cố Bội Đình bắt đầu trở nên… rất kỳ lạ.

đây, Cố Bội Đình không bị gì mà bày một đống dụng cụ tập gym ngay giữa khách.

Rồi lại đi kiểu tóc “vi phân phá mái” đang hot dạo này.

Sau giờ tan , tôi ngồi sofa xem TV, anh liền trần trụi nửa thân ở bên cạnh, điên cuồng nâng tạ.

Trong lúc xem TV, mắt tôi thỉnh thoảng liếc về phía anh.

Nhưng lạ ở chỗ, mỗi lần tôi nhìn, anh đều “tình cờ” quay đi như không hề để ý.

Đúng là… khéo .

Trời dần tối, tôi cuối cùng liếc thêm một về phía người đàn ông đang say mê tập luyện, rồi đứng dậy lên lầu tắm rửa.

Sau bôi kem dưỡng da, vừa chuẩn bị chui vào chăn, không từ lúc nào Cố Bội Đình đã nhẹ nhàng tiến lại ngay sau lưng.

Người đàn ông vừa tắm xong, người còn thoang thoảng mùi hương tươi mát, tóc ướt chưa khô, lòa xòa buông gợi cảm mức khiến người nuốt nước bọt.

Do vừa tập gym xong, cơ ngực anh vẫn còn căng máu, chưa kịp thả lỏng, bắp thịt rắn chắc mờ mờ ẩn hiện dưới lớp áo choàng tắm.

Tôi vô thức liếm nhẹ môi.

Bác sĩ từng dặn ba tháng đầu không nên gũi.

Nhưng giờ tôi đã bốn tháng…

đèn ấm áp trong ngủ phủ một tầng mờ tối, gương mặt vốn đã góc cạnh càng thêm sâu sắc, đẹp khó rời mắt.

Tim tôi ngứa ngáy không yên:

“Bội Đình…”

này dùng tốt không?”

Anh và tôi cùng mở miệng một lúc.

Tôi sửng sốt, rồi theo hướng mắt anh nhìn lọ kem dưỡng tay mình – lọ mỹ phẩm anh đích thân nhờ người mua từ nước ngoài về.

Tôi đờ đẫn đáp:

tốt lắm.”

Anh khẽ gật đầu, liếc qua lọ kem một , không hề có ý định gì hơn.

Không đoán anh gì, tôi thuận tay nhét lọ kem vào tay anh:

“Hay anh thử xem?”

Tôi tưởng anh sẽ từ chối.

Ai ngờ, người chưa từng để tâm mấy thứ này lại cầm lên, cúi đầu ngửi thử, rồi dùng tay lấy một ít, dừng ngay sát mặt lại hỏi:

“Có dùng chai kia trước không?”

Cứ thế, tôi thành người đắp mặt, dưỡng da cho anh luôn.

Cố Bội Đình nhắm mắt, nhưng nhãn cầu cứ lăn lộn dưới mí, không gì.

Tôi khẽ chọt ngón tay lên mí mắt anh:

?”

Anh im lặng hồi lâu, rồi mới nói:

“Không có gì.”

Đúng là rất giống anh trước mất trí – ít nói, kín đáo, chẳng bao giờ bày tỏ rõ ràng.

Trong yên tĩnh mức còn nghe tiếng tay tôi lướt nhẹ da anh.

Tôi cúi người, dùng ngón út khẽ gảy nhẹ đuôi chân mày anh.

Đột nhiên, Cố Bội Đình đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:

“Nhan Nhan.”

“Hửm?”

Anh nhắm nghiền mắt, hàng mi khẽ run như để lộ sự bất an trong lòng:

“Anh … là ai?”

Anh ?

Tôi sững sờ vài giây mới phản ứng – anh đang hỏi cha đứa bé.

Tôi nghẹn lời, chưa trả thế nào.

Lại nghe anh trầm :

“Xin lỗi. Trước đây anh , em chọn anh là vì sự nghiệp, anh hai năm nay coi như ổn định.”

Tôi khẽ vuốt bên má anh, nhẹ nhàng an ủi:

“Tất nhiên là không rồi.”

Anh khẽ đáp một tiếng “Ừm”, mang theo yếu ớt khó nhận ra:

“Nhưng ngoài điều đó, anh… chẳng có gì đặc biệt. Nếu em tìm người khác…”

Tôi hơi ngẩn người.

Chợt hiểu ra, hóa ra mấy ngày nay anh chăm ngoại hình … là vì sợ tôi bỏ anh?

Suy tôi vừa buồn cười vừa thấy thương.

“Đồ ngốc.”

Tôi đưa tay cọ nhẹ chóp mũi anh:

“Anh giỏi như thế, sao em đi tìm ai khác?”

sao?” Anh khẽ hỏi.

Chưa kịp đợi tôi đáp, anh như tự trấn an mình, thì thầm:

thì tốt rồi.”

7

Tôi sai rồi, tôi sự sai rồi.

Đàn ông đúng là giống cần một nắng là có thể sáng rực cả bầu trời.

Lúc mới mất trí, Cố Bội Đình dính lấy tôi như hình với bóng, hận không thể 24/7 ở bên cạnh.

Giờ thì hay rồi, tôi chưa tỉnh ngủ anh đã ra khỏi .

Tôi ngủ say rồi anh mới mò về.

Anh yên tâm rồi đúng không?

Anh hết yêu rồi đúng không?

Thế giới bên ngoài hấp dẫn hơn tôi rồi đúng không?

Sáng sớm, trời còn chưa hửng.

Tôi cố tình dậy sớm, trang điểm kiểu “trong veo tự nhiên mức đàn ông tắp nhìn không ra”, rồi thong thả mở cửa bước ra đúng lúc anh sắp đi.

Cố Bội Đình đã chỉnh tề, đang cúi xỏ giày.

Tôi khẽ hắng hai tiếng đầy “sắp đặt”.

Động tác tay anh khựng lại, ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi khẽ vén tóc, rũ mắt, như mơ màng:

“Dậy sớm thế?”

Anh lập tức tránh mắt tôi:

“Công ty bận .”

Tôi hơi hụt hẫng, nhưng vẫn cố kiềm chế, bước bậc cầu thang xoay tròn:

“Tối nay…”

tôi bước , chiếc váy ngủ lụa mỏng khẽ lướt theo từng cử động, lộ ra đường cong mơ hồ.

mắt anh dao động, vội cúi đầu:

“Tối ra ngoài bàn việc, có thể không về.”

Chưa đợi tôi nói gì thêm, anh đã hấp tấp mở cửa, đóng “rầm” một tiếng bỏ đi.

Tôi nghẹn một bụng tức, suýt phun máu.

Tối hôm đó, anh quả nhiên không về.

Tôi không chịu nổi nữa, lập tức cải trang, phóng tới công ty anh.

Dù đã tan tầm, tòa vẫn sáng trưng đèn.

Tôi len lén đi lên tầng cao nhất, nghe thấy nhân viên đang than phiền:

đây sao tổng giám đốc Cố cứ đột nhiên ép nghiên cứu ra nhiều sản phẩm mới , bắt toàn công ty tăng ca mệt chết.”

“Chắc áp lực từ thôi. Nghe nói người anh dữ lắm!”

Tôi đứng nghe, cứng người: “…”

Một người khác phản bác:

“Không đâu? Tôi thấy tiểu thư trông hiền lành dễ thương mà?”

Người đầu tiên khẳng định chắc nịch:

“Tôi gạt cậu gì? Thực tế thì, mới yêu nhau xong, lúc đó tổng giám đốc Cố mới khởi nghiệp. So ra mà nói, đúng là… trèo cao , áp lực lớn dễ hiểu thôi.”

“Trèo cao?”

Hai chữ như mũi kim châm vào tim.

Tôi chợt nhớ về mùa hè năm mười tám tuổi.

Năm đó, tôi bố mẹ nhận về , Cố Bội Đình đỗ Thanh Hoa, còn Lạnh Thiệu đổi tên mới và đào tạo thành trợ lý tương lai của tôi.

, bố mẹ tôi thực ra định chọn… Cố Bội Đình.

Nhưng chính anh đã kiên quyết từ chối.

Hồi đó, tôi chưa từng suy sâu xa về lý do.

Vì lúc đó, tôi vừa từ một con nhóc mồ côi biến thành cô tiểu thư tỷ phú, hệt như con chuột chui vào kho phô mai, một lòng kéo Cố Bội Đình đi ăn mọi món ngon đời.

“Chúng đi ăn cua hoàng đế, ăn cá Đông Tinh, ăn tôm hùm Boston!”

Cô gái tuổi mười tám nắm tay chàng trai bên cạnh, kéo anh chạy về phía quán hải sản, tràn đầy hân hoan.

Tùy chỉnh
Danh sách chương