Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 14

Huyền Dạ đột nhiên nhảy ra khỏi lòng ta, đứng vững trên nước. Chàng không hề bị chìm, cứ thế đạp trên làn sóng, ngẩng đầu nhìn Bạch Long, cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ trầm đục.

Đó … Long ngâm.

Bạch Long sững sờ.

“Ngươi …” chậm rãi hạ thấp thân hình, tiến lại gần Huyền Dạ, “Hơi thở của tộc Hắc Long? Nhưng Hắc Long Tộc trăm năm đã…”

Huyền Dạ lại “ừm” lên một tiếng. Bạch Long im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Đi theo ta.”

Long Cung vô cùng tráng lệ, ngọc trai trải lối đi, San Hô vách tường, Dạ Minh Châu được thắp sáng thay đèn.

Long một lão già râu trắng xóa, lúc nhìn thấy Huyền Dạ, chén rượu trên tay lão “choảng” một tiếng rơi đất.

“Huyền Dạ lão đệ?!” Lão lao tới, bế Huyền Dạ lên xoay trái nhìn phải, “Sao đệ lại biến thành cái dạng ?!”

Huyền Dạ không cảm xúc – mà thực ra ch.ó chẳng ra được biểu cảm gì, chỉ đành mặc kệ lão loạn. Ta thay chàng giải thích ngắn gọn mọi chuyện.

Long nghe xong, thở dài một tiếng não nề.

“Hạo kiếp trăm năm , lão phu có nghe qua.” Lão vuốt râu, “Hóa ra đệ a môn nội gián… lại còn một ch.ó suốt bấy lâu?”

Huyền Dạ liếc lão một cái sắc lẹm. Long cười ha hả: “Được rồi được rồi, lão phu không nói nữa! Định Hồn Châu phải không? Cầm !”

Lão vô cùng hào phóng, trực tiếp đưa cho ta một hộp – có tận viên, “Đủ chưa? Không đủ lão phu vẫn còn!”

“Đủ rồi, đủ rồi ạ!” Ta vội vàng đáp, “Đa tạ Long !”

“Tạ cái gì chứ?” Long xua tay, “Huyền Dạ lão đệ năm xưa từng cứu lão phu một mạng, chút đồ mọn thấm tháp gì?”

Lão giữ ta lại Long Cung vài ngày. Huyền Dạ được ăn không ít hải sản, đặc biệt thích món tôm hùm nướng – chàng dùng hai chân ôm gặm, mỡ chảy ròng ròng quanh mép.

Lúc rời đi, Long tiễn ta lên tận biển.

“Huyền Dạ lão đệ!” Lão nghiêm nghị nói, “Sớm khôi phục nhé, phía Ma tộc dạo có chút loạn lạc đấy.”

Huyền Dạ gật đầu.

“Còn ngươi nữa, nha đầu.” Long nhìn ta, “Chăm sóc cho tốt, tính tình tuy tệ, nhưng lòng dạ không xấu đâu.”

“Dạ, ta biết mà.”

Nghe Long nói sâu vùng tuyết nguyên phương Bắc có Vạn Niên Tủy, có thể giúp củng cố thần hồn. Chẳng ngờ phương Bắc lại lạnh mức hơi thở đóng thành . Ta quấn Huyền Dạ một chiếc chăn lông, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ. Chàng có vẻ rất bất mãn, cứ dùng móng vuốt cào cào chiếc chăn.

“Đừng động đậy!” Ta giữ chặt chàng, “Bị lạnh hỏng thì biết sao?”

Chàng lườm ta một cái trắng .

ta đi tuyết nguyên suốt bảy ngày, cuối cùng tìm thấy sơn động chứa Tủy. cửa động có một Tuyết canh giữ, cao hơn trượng, răng nanh sắc nhọn như đoản đao.

Ta lẳng lặng rút kiếm. Huyền Dạ từ chăn lông nhảy ra, đáp đất, rũ rũ bộ lông. Chàng lững thững tiến về phía Tuyết .

“Huyền Dạ! Quay lại mau!” Ta phát hoảng.

Chàng chẳng thèm để ý ta, đi Tuyết , ngước đầu nhìn đối phương. Tuyết cúi , hít hà hơi thở trên người chàng.

Rồi đột nhiên “Phịch” một tiếng, quỳ sụp .

Đúng vậy, quỳ . Hai chi chạm đất, đầu cúi thấp, giống như đang hành lễ. Huyền Dạ đưa móng vuốt ra, vỗ nhẹ lên đầu Tuyết một cái. Tuyết “ừ hừ” kêu lên mấy tiếng rồi tránh đường sang một bên.

Ta đứng hình, chữ O miệng chữ A.

Vào động được Tủy, lúc đi ra Tuyết vẫn còn quỳ ở đó. Huyền Dạ lại vỗ vỗ một cái, mới đứng dậy, cứ đi được một bước lại quay đầu nhìn theo lần rồi mới rời đi.

“Rốt cuộc chàng còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa đây?” Ta hỏi Huyền Dạ.

Chàng nghiêng đầu, giả ngu.

Ta bế lên: “Không nói thì thôi, dù sao… chàng ch.ó ta nhặt được.”

Chàng thè lưỡi l.i.ế.m ta một cái.

Sau đó ta lại núi Nam Cương. Sâu núi có Địa Tâm Viêm , có thể thắp lên ngọn thần hồn.

Nam Cương nóng mức khiến ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Trái lại Huyền Dạ vô cùng anh, cứ liên tục thè lưỡi ra tản nhiệt – trông chẳng khác gì một ch.ó thực thụ.

Tại cửa núi có một canh giữ, bộ lông vũ rực rỡ như ngọn đang bùng cháy. Lần ta không vội rút kiếm, mà đặt Huyền Dạ đất.

bay , đậu ta, nghiêng đầu nhìn Huyền Dạ. Huyền Dạ nghiêng đầu nhìn lại . Hai bên to trừng nhỏ.

Hồi lâu sau, đột nhiên cất lời. Đúng vậy, biết nói tiếng người.

“Hắc Long? Sao ngươi lại biến thành cái dạng rồi?”

Huyền Dạ “gâu” lên một tiếng.

: “… Thôi được rồi, không muốn nói thì thôi. Muốn Viêm phải không? Tự vào mà đi, nhưng đừng nhiều quá, ta còn phải ấp trứng đấy.”

né mình nhường lối. ta thuận lợi được Viêm . Lúc sắp đi, nói: “Huyền Dạ, ân tình năm xưa nợ ngươi, lần coi như trả sạch nhé.”

Huyền Dạ gật đầu. lại nhìn sang ta: “Nha đầu, đối xử với cho tốt. tuy một tên khốn, nhưng một tên khốn tốt.”

Ta trịnh trọng gật đầu.

Thu thập đủ đại bảo vật, ta tìm một sơn cốc u tĩnh để bế quan.

Ta giúp Huyền Dạ bố trí một tòa Tụ Linh Trận, đặt Định Hồn Châu, Tủy và Viêm vào các vị trí trận nhãn. Huyền Dạ nằm giữa trung tâm trận pháp, chậm rãi khép mi . Ta thủ hộ bên cạnh, nửa bước không rời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương