Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh mặc bộ vest xám, khoác thêm áo gió bên ngoài. Khuôn hiện rõ vẻ mệt mỏi sau chuyến bay dài, mắt đỏ ngầu lại lo lắng và đau lòng.
Anh nhìn thấy tôi đang yếu ớt nằm trên giường, sắc lập tức tái nhợt.
“Hứa Nguyện!” – anh gầm tiếng, lao vào phòng.
Thành giơ tay chặn lại.
“Bùi tổng, là phòng riêng của Tống thiếu. Ngài không được phép vào.” – Giọng Thành lạnh băng, không chút nhượng bộ.
“Tránh !” – mắt Bùi Tu như bùng cháy, cố gắng đẩy anh ấy .
“Xin Bùi tổng tự trọng.” – Thành không nhúc nhích.
“Tôi chỉ muốn gặp bạn gái cũ của mình, có gì sai?” – Bùi Tu nhìn tôi, giọng nói tức giận run rẩy.
Tôi chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy gương lo lắng đến đau lòng của anh, ngực tôi như bị ai bóp nghẹt.
tôi tự nhủ: chỉ là tác dụng phụ của hóa trị, không phải yêu.
Tôi gom hết sức lực lại, nhìn bác sĩ Lâm:
“ ơn… để tôi nói chuyện riêng Bùi tổng.” – Giọng tôi khàn đặc, yếu ớt.
Bác sĩ Lâm liếc nhìn Thành. Anh ta gật nhẹ.
Cả bác sĩ và đội ngũ y tá rời khỏi phòng, chỉ tôi, Bùi Tu, và Thành đứng chờ ngoài cửa.
“Hứa Nguyện, em đang gì vậy?” – Bùi Tu bước tới bên giường, cúi nhìn tôi, giọng
nói như nghẹn lại, “Tại em lại đến gặp mẹ ruột? Tại lại đồng ý hôn ước Tống ?
Chẳng lẽ em không biết, anh ta đang lợi dụng em ?”
“ tôi không thể gặp bà ta?” – Tôi bật cười lạnh, giọng nói yếu ớt rõ ràng.
“Bà ta là người gián tiếp hại chết mẹ anh, cũng chính tay bỏ rơi tôi. Quá khứ anh không dám đối , tôi thay anh giải quyết.”
“Giải quyết?” – mắt Bùi Tu đỏ ngầu, “Em nghĩ vậy là đang giúp anh ? Không, em đang lấy mạng mình đánh cược đấy!
Em có biết hóa trị đau đớn đến mức nào không? Em có biết em bây giờ mong manh đến mức nào không?”
Anh giơ tay , như muốn chạm vào khuôn tôi. cuối cùng, chỉ siết chặt nắm tay, đầy bất lực.
“ là trò chơi của Tống .” – Bùi Tu nói, “Anh ta biết em quan trọng tôi đến mức nào, nên cố tình dùng em để khiêu khích tôi.
Anh ta muốn em xuất hiện ở Kinh Thành tư cách là thiếu phu nhân nhà họ Tống, để trả thù tôi.”
“Anh sai , Bùi Tu.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ như khắc vào tim, “ không phải là trò chơi của Tống . là lựa chọn của tôi.”
Tôi giơ tay trái , nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh dưới đèn.
“Tôi chọn Tống . anh ấy tôi điều kiện chữa tốt nhất, thân phận danh giá, và vệ kiên định nhất.
anh? Anh tôi gì? Ba trăm vạn phí chia tay, và lời nói dối – ‘tôi không thể yêu em’.”
“Tôi vậy để vệ em!” – Bùi Tu gằn giọng, “Em tưởng tôi muốn đẩy em ? Tôi sợ mình không thể mang lại hạnh phúc em, tôi sợ em bị cuốn vào những ân oán của gia tộc.
Tôi sợ cũng như mẹ tôi – bị tuyệt vọng và đau khổ nghiền nát!”
“Anh lại sai .” – Tôi lắc , “Anh không vệ tôi, anh chỉ đang vệ chính mình.
vệ cái lời thề nực cười và trái tim yếu đuối của anh. Anh yêu tôi, không dám đối . vậy, anh chọn cách tàn nhẫn nhất để đẩy tôi vào nơi nguy hiểm nhất.”
Tôi cố gắng nhấc lấy lọ thủy tinh bọc vải nhung đặt bên gối, đặt trước Bùi Tu.
“ là tổ chức lý của tôi. Do chính tay anh đưa tôi.” – Tôi điềm tĩnh nói.
“Anh muốn tôi luôn nhớ rằng, tôi bị ung thư, tôi là nhân. Anh muốn tôi anh, đúng không?”
Bùi Tu nhìn chằm chằm lọ, toàn thân run . Trong mắt anh, là nỗi đau và dằn vặt.
“Anh… anh không…” – Anh lắp bắp.
“Anh thành công .” – Tôi cắt lời, “Bây giờ, danh nghĩa là Hứa Như Ý, tôi nói anh: Tôi anh. hèn nhát của anh, ích kỷ của anh.
Tôi càng , đã yêu anh suốt năm năm, chưa từng có được thân phận đường hoàng.”
Từng lời nói của tôi, như từng nhát dao đâm thẳng vào tim Bùi Tu. Anh nhắm chặt mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Hứa Nguyện, dừng lại đi. Quay về Kinh Thành, anh sắp xếp em điều trị tốt hơn. Anh đích thân chăm sóc em.
Anh không quan tâm đến ân oán gia tộc nữa, anh chỉ quan tâm đến em.
Anh cưới em, em danh phận. Chúng ta bắt lại từ …”
Cuối cùng, anh đã nói những điều suốt 5 năm qua tôi khát khao được nghe. giờ , tất cả đã không ý nghĩa.
Tôi bật cười, tiếng cười xen lẫn cay đắng.
“Muộn , Bùi Tu.” – Tôi nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn trên tay,
“Hiện tại tôi là vị hôn thê của Tống . Tôi không phải là món đồ chơi anh muốn gọi đến thì đến, muốn đẩy đi thì đi.”
“Anh ta không yêu em đâu! Anh ta chỉ đang lợi dụng em!” – Bùi Tu mất kiểm soát, túm lấy tay tôi, cố gắng giật nhẫn .
“Buông tay!” – Tôi gầm .
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Tống bước vào.
Anh mặc áo khoác cao cấp màu xám đậm, tay cầm bó lan trắng đọng sương.
Khi thấy Bùi Tu đang túm lấy tay tôi, mắt anh vụt lạnh.
“Bùi tổng.” – Giọng anh bình thản, mang theo uy lực đáng sợ, “Phiền anh buông tay vị hôn thê của tôi .
Anh đang phiền thời gian nghỉ ngơi trong hóa trị của cô ấy.”
Bùi Tu lập tức ngẩng , mắt ngập tràn thù và phẫn nộ.