Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hồi nhỏ, tôi luôn nghĩ ba là một hùng.
“Nhờ năm đó ba tay không cướp dao, con mới không bọn buôn bán vùng hẻo lánh đấy.”
Tôi tin sái cổ, còn tự hào viết câu chuyện văn hớn hở nộp lên.
Nhưng văn những không được khen, hôm đó cô giáo còn báo cảnh sát.
Ba tôi sợ đến mức vội dẫn tôi trốn mấy ngày:
“Tiểu tổ tông của ba, ba chỉ thuận miệng chơi thôi, ai ngờ con lại tin thật chứ!”
tôi mới , ba chỉ đúng một nửa sự thật.
Tôi đúng là một đứa trẻ bỏ rơi.
Còn ba, phải nhân vật lớn lao , chỉ là một tên du côn phố.
Du côn với đại ca là hai khái niệm hoàn toàn nhau.
Trong phim Hong Kong, đại ca nào rồng xanh trái, hổ trắng phải, lưng là cả đám đàn em mặc áo vest nghiêm chỉnh.
Nhìn lại ba tôi…
Chỉ thở dài bất lực.
Hình xăm trên hai cánh tay trần của ông ấy, chỉ cần chà nhẹ là tróc, làm tố chất của một đại ca chứ?
Mở một sòng để đòi nợ.
Giả làm để kiếm chút tiền bồi thường.
Hóa trang thành ma dọa những hộ dân cứng đầu.
Đây mới là ba trụ cột trong “ngành kinh doanh” chính của ông ấy.
Hàng xóm láng giềng nào bàn tán lưng, dùng đủ thứ phương ngữ đặt biệt danh cho ông ấy.
“Lưu manh, kẻ vất vưởng, tiểu tử vô lại, đồ vô công rỗi nghề”
Chỉ là không ai gọi thẳng tên thật của ông ấy—Trình Tử Long.
Phim ảnh thường , đã dấn thân giới giang hồ, sớm muộn phải trả giá.
Tôi bắt đầu lắng cho tương lai của ba mình.
chú Trương hàng xóm còn bảo hiểm cho cuộc sống, ba tôi chỉ tôi—một đứa con được ông nhặt được.
Muốn kế thừa sự nghiệp của ba, trở thành “đại tỷ” không phải chuyện dễ, tôi phải tìm một con đường cho mình.
May mắn là tôi khá thông minh.
Nhìn hiểu, nhanh.
Sách vở khô khan, nhưng ánh mắt con sống động.
Cả con phố , tôi rõ, ba con tôi là những kẻ ghét bỏ nhất.
chúng tôi , ai mong ngày được giải tỏa, di dời đi chỗ .
“Ông trời ơi, ông thể mở mắt nhìn không? Mau cho con một chỗ để sống đi!”
“Ngày nào phải sống cạnh cái lão du côn ấy, mấy mạng cho xem!”
Sáng sớm, lại rộ lên tiếng bàn tán. Tôi nghe rõ từng câu từng chữ.
Ba tôi vừa ngủ dậy, còn chưa kịp tỉnh táo đã vươn vai, mở cửa sổ .
“Hừ, phì!”
Dưới lầu, dì Diêu suýt không tránh kịp cơn mưa nhân tạo từ ba tôi, tức tối mắng chửi lầm bầm quay .
“Đồ đáng ghét.”
“Béo ú như vậy, tóc còn mọc nổi miệng cứ lắm điều.”
xong, ba lại vội vàng bịt miệng mình lại.
“Tiểu Liên à, lời ba nãy không hay đâu, con không được theo đấy.”
Thấy không? Ba tôi chính là kiểu tiêu chuẩn kép như vậy đấy.
Ông hút thuốc, uống rượu, thức trắng đêm đánh , nhưng lại bắt tôi phải ngủ sớm dậy sớm, đi đúng giờ, không được đến muộn.
“ hành cho đàng hoàng, thi đỗ đại , đè đầu đám đó một trận!”
Buổi tối, ba lén lút chuẩn .
Tôi nằm trên giường, không buồn mở mắt chỉ gọi:
“Ba, ba quên bóc miếng dán hình xăm kìa.”
Lớp màng nhựa bóng loáng dưới ánh đèn lập lòe nổi bật giữa màn đêm.
“Khụ khụ… .”
“Ngủ đi, mai còn phải thi đấy!”
Trên phố vang lên tiếng cười đùa tục tĩu, xen lẫn lời thúc giục dành cho ba tôi.
Tôi đó là đám vẫn thường tụ tập với ông.
“Ba, thi xong con muốn ăn bánh gato mật ong.”
“Mua, mua, mua! Cầu xin con đấy, bảo bối của ba, ngủ đi, không ngủ là trời sáng đấy!”
Cánh cửa khép lại, căn phòng lại chìm bóng tối.
Bánh ngọt hay không quan trọng.
Tôi chỉ muốn ba nhớ rằng, luôn đang đợi ông về .
Hôm , tôi đợi đến tối mịt vẫn không thấy bánh đâu.
Ba tôi đuổi theo ta ngã xuống mương.
được khiêng về, ông còn thấy mặt, cáu kỉnh không chịu :
“Tiểu Liên thấy nghĩ sao đây? lẽ tôi không cần sĩ diện nữa sao?”
Tôi đặt sách xuống, cố tình lớn giọng gọi:
“Ba, con đói !”
“Đừng la hét nữa, ba đang ở , ngay đây!”
Trước bếp, ông lết cái chân đau, vừa nấu cơm vừa lẩm bẩm:
“Nuôi con gái đúng là nhọc lòng, ăn mặc đã đành, còn phải chuyện cưới xin cho nó nữa chứ…”
Tôi thành thạo lấy đĩa, đưa đến cạnh bếp.
Món xào nghi ngút khói, mùi thơm lan tỏa khắp , thua mấy quán ăn dưới lầu.
“Ba, cô giáo khen con tốt, năm nay còn được danh hiệu sinh xuất sắc nữa.”
“Hừ, con của ba sao thể kém cỏi chứ?”
Những miếng thịt to nhất đều được gắp , chất đầy trong bát của tôi.
Ba chỉ ăn vài miếng cơm qua loa rời bàn.