Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi từng quen một bác sĩ lạnh lùng đến mức không sự khô khan của anh ta.
Tức giận, tôi trói anh ta lại trong , ép buộc làm tình một trận rồi đạp anh xuống:
“Chia tay đi, tôi thích kiểu dã!”
Một tháng sau gặp lại, anh ta ép tôi nằm trên mặt bàn lạnh ngắt trong phòng khám, cổ tay bị cột chặt bằng cà vạt của anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng đầy nguy hiểm:
“Thích kiểu dã đúng không?”
“Cầu xin tôi đi…”
1
Chia tay rồi mãi vẫn chưa thấy dì cả đến, tôi nhìn vạch đỏ trên que thai, hoảng loạn đến cha của đứa bé.
Người suốt một tháng không gặp xuất hiện với chiếc khẩu trang xanh, tay blouse trắng xắn nhẹ lên, ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt dài hẹp nhìn tôi qua tròng kính:
“Muốn quay lại à?”
Tôi cố đè nén cơn bối rối trong lòng:
“Tôi bị trễ kinh lâu rồi.”
“Bớt thức khuya, bớt ăn lạnh.”
Anh ta dường như nhìn thấu tôi từ lâu, không ngẩng đầu, điệu xa cách, lại còn nhắc nhở thêm:
“Kinh nguyệt không đều thì đi lấy số khoa phụ sản.”
Anh ta cư xử như thể công việc, giữ khoảng cách ràng.
Cũng đúng thôi, người theo đuổi anh ta là tôi, người đạp anh ta đi sau khi lên giường cũng là tôi.
Anh không ưa tôi, cũng bình thường.
“Tôi mang thai rồi!” Tôi đập bàn hét lên.
Mắt Cố Hoài khẽ động, sững người trong thoáng chốc, nhìn xuống bụng tôi:
“Là cái lần trong ?”
Anh đẩy kính, đắc dĩ thở dài:
“Đã nói là không an toàn mà cứ không nghe…”
lại cảnh điên cuồng hôm đó trong , tai tôi bắt đầu nóng ran.
Hôm chia tay, tôi đã yêu nhau lâu mà còn chưa ngủ được với cực phẩm như Cố Hoài thì đúng là lỗ nặng.
Vì , mặc kệ anh vừa làm xong ba ca mổ, tôi trực tiếp trói anh lên ghế sau .
Tôi ngồi lên người anh, bắt đầu cởi .
Bác sĩ Cố luôn nghiêm túc nay nào từng thấy cảnh tượng này:
“Lương Tiêu, trong không có bảo hộ, không an toàn…”
“Lương Tiêu, sẽ bị người ta nhìn thấy…”
“Lương Tiêu, bình tĩnh lại…”
Tôi nhét luôn chiếc dây vừa cởi miệng anh:
“Im đi, phiền được.”
Sau một hồi làm càn, tôi kéo quần lên rồi đạp anh xuống .
Tôi mặc Cố Hoài quần xộc xệch nằm đó, ngẩng đầu rời đi.
Lúc đạp ga, chân tôi còn mềm nhũn, mà anh cũng không khá hơn là bao.
Hôm sau, anh được tôi khi tôi đang ở quán bar đón trai, tôi thẳng mặt nói:
“Cố Hoài, chia tay đi.”
“Anh quá nhạt nhẽo, tôi thích kiểu dã.”
Chia tay lần đó tôi tưởng mình dứt khoát đẹp đẽ lắm.
Giờ thì hối hận rồi.
Hối hận vì hôm đó không chuẩn bị đầy đủ.
2
“Anh cho tôi một bác sĩ tin cậy, tôi muốn phá thai.”
Tôi bực bội thở dài, chẳng muốn nói nhiều.
“Lương Tiêu, đừng kích động.”
“Tôi không kích động, chia tay rồi còn muốn tôi sinh con anh ?”
“Tiêu Tiêu, đừng làm loạn được không?”
“Ai làm loạn với anh hả Cố Hoài? Anh không lo thì tôi tự đi viện khác!”
Tóm lại là tôi rất bực, còn Cố Hoài thì lực.
Cuối cùng anh dịu dỗ dành:
“Tiêu Tiêu, mình đi khám được không?”
“…Được.”
Dù sao việc phá thai, tôi cũng không rành, trong lòng vừa sợ vừa lo.
Cố Hoài đi lấy phiếu xét nghiệm giúp tôi, tôi hơi lơ mơ.
Cho đến khi đầu dò siêu âm chạm bụng, không hiểu sao lòng tôi chua xót:
“Cố Hoài, anh đúng là khốn… tôi hận anh đi được…”
đến việc sẽ có một sinh linh rời khỏi cơ thể mình, nỗi sợ hãi và xót xa ùa đến, nước mắt tôi không kìm được nữa:
“Phá thai có đau không? Có phải mổ không?”
“Có di chứng không? Hu hu…”
Mắt Cố Hoài cũng ửng đỏ, anh nắm chặt tay tôi:
“Tiêu Tiêu, mình giữ lại…”
Chưa nói xong, bác sĩ siêu âm đã ngắt lời:
“Bác sĩ Cố, bạn gái anh không có thai đâu.”
Cô lên màn hình siêu âm:
“Tự anh xem, tử cung hoàn toàn trống.”
Rồi nhìn kết quả xét nghiệm máu, xác nhận lại:
“HCG rất thấp, chắn không có thai.”
Cố Hoài đứng lên nhìn màn hình, không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm:
“Tiêu Tiêu, thật sự không có thai.”
Lần này đến lượt tôi đờ người — khóc sớm quá à?
Tôi ràng thấy vạch mà? Sao lại nhầm được?
“Tôi… tôi tự test thấy có thai mà…”
Anh giơ tay xoa đầu tôi, dịu dàng an ủi:
“Không sao.”
Gì mà không sao?
“Anh không tôi cố tình chứ?”
Cố tình tiếp cận, cố tình níu kéo?
“Không.” Anh bật cười lực, “Cố tình cũng được.”
Gì mà “cố tình cũng được”?
Phải, ban đầu đúng là tôi mặt dày theo đuổi anh.
Hồi đó, tôi bị viêm ruột thừa cấp, chính Cố Hoài là người mổ cho tôi.
một ánh nhìn, đứa mê nhan sắc như tôi đã đổ gục khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của anh.
blouse trắng, kính gọng vàng, vai rộng chân dài, khí chất cấm dục ngút trời.
Tôi lại mê tay , nhất là lúc anh cúi đầu gõ án bằng đôi tay thon dài, mỗi cử động như đánh nhịp lên tim tôi.
Người này đúng kiểu hình mẫu lý tưởng của tôi!
Từ đó, tôi lấy cớ đau chỗ này chỗ nọ ngày nào cũng anh.
Sáng trưa chiều đều săn đón đủ kiểu.
Nhưng anh như đóa hoa cao lạnh, lần nào cũng lạnh nhạt đẩy tôi:
“Chúng ta không hợp.”
Nhưng tôi thì mê quá, khó theo đuổi càng khiến tôi quyết tâm.
Tặng cơm không nhận, tặng trà sữa không uống, tôi đổi sang… tặng cờ tuyên dương.
Trên cờ viết bốn chữ to đùng: 【Tướng quân quốc phục】.
là tôi tiếng cả khoa anh.
Đến nỗi đồng nghiệp anh cũng hay trêu:
“Bác sĩ Cố, quốc phục Tiểu Đát Kỷ của anh lại đến kìa~”
Cuối cùng anh cũng thua:
“Lương Tiêu, hay là… mình hẹn hò đi?”
Nói là , nhưng anh còn lạnh lùng hơn cả Đường Tăng.
Không cho hôn, không cho ôm, yêu nhau ba tháng mới dám nắm tay.
Bạn thân tôi bảo, bác sĩ tại gặp nhân nhiều quá nên lãnh cảm.
Tôi lại, sao được?
Nhìn thì đẹp mà không làm được gì thì không?
Tôi còn muốn ăn tươi nuốt sống anh cơ mà!
Ngày nào tôi cũng cách đè anh ra.
Sinh nhật hôm đó, tôi mua một bộ ngủ ren siêu mát mẻ, đặt bàn ăn dưới nến lung linh.
Cực khổ lắm mới dụ được anh tới, mà chưa ngồi được ba phút, anh đã đứng dậy đòi về…
Anh ấy có công việc đặc thù — tăng ca, trực đêm, cấp cứu, bị gọi khẩn cứ lúc nào, đó đều là chuyện thường.
Anh mong tôi hiểu cho anh, và tôi cũng đã rất cố gắng hiểu.
Nhưng hôm đó, khi tôi đến viện đón anh tan ca, anh lại đang ôm một cô gái, mà cô gái ấy thì đang sà lòng anh khóc như hoa lê đẫm mưa.
Tôi tức đến mức trói anh lên , làm một trận ép buộc rồi đạp anh xuống, dứt khoát nói chia tay.
kia, mỗi lần giận dỗi, tôi cũng thường giả vờ đòi chia tay.
Anh cũng không phải kiểu người biết dỗ dành, đến cuối cùng vẫn là tôi không nhịn được mà anh “dán lại”.
tiệt, ai bảo tôi mê thân thể anh quá làm chi!
Nhưng lần này khác.
cần đến việc hôm sinh nhật tôi, anh vứt tôi lại rồi ôm cô gái khác, tôi thấy tức không .
Tôi thật sự không định quay lại với anh đâu, mà anh lại ràng không tin.
Tôi cũng chẳng biết giải thích sao — vì sao tôi thấy vạch, mà đến viện lại chẳng có gì.
“Dù sao ở nhà tôi thấy vạch cơ mà.”
Anh chẳng có biểu cảm gì: “Ừm…”
“Ừm?” Tôi lại đóa, “Anh không tin tôi à?”
Anh thản nhiên đáp: “Không, nói sao thì là .”
Là sao? Ý là anh vẫn tôi cố tình?
Tôi tức nghẹn: “Không tin thì theo tôi về nhà mà xem, đúng là vạch!”
“Được.”
Không ngờ anh lại gật đầu.
3
Về thì về, tôi phải trả lại sự trong sạch cho mình.
Nhưng vừa về tới nơi, tôi đơ người.
khắp cũng chẳng thấy đâu cái que kia.
“Cố Hoài, tôi hình như… quẳng thùng rác rồi…”
Tư ban nãy còn ngút trời giờ xẹp lép như bóng xì hơi.
“Ừm.”
Khóe môi anh cong lên đầy ẩn ý.
tiệt, tên này chắn là không tin tôi.
“Tôi không có cố tình gọi anh đến nhà đâu nhé.”
Tôi hậm hực giải thích một câu.
Anh bỗng bật cười khẽ, rồi xoay người cầm lên một cái váy đưa thẳng đến mặt tôi:
“Cái này cũng không cố tình à?”
Tôi nhìn kỹ — má ơi, chẳng phải là bộ nội y gợi cảm tôi mua nhưng chưa kịp mặc sao…
Vì chưa dùng tới, nên cứ đó.
Tôi còn chưa kịp phản pháo, anh đã ném tiếp một chiếc hộp nhỏ lên giường, ánh mắt bám chặt lấy tôi, mang theo chút giễu cợt:
“Cái này cũng không cố tình luôn?”
Đó chẳng phải là “dụng cụ tác chiến” tôi sẵn ở đầu giường sao…
Mặt tôi đỏ bừng, đụng phải ánh mắt đầy thấu suốt của Cố Hoài.
Tôi nghiến răng, cố chấp chống chế:
“Chuẩn bị cho bạn trai mới!”
“Hử…”
Anh bật cười, tiến lại một bước, thân hình cao lớn phủ xuống bóng tối:
“Bạn trai mới dã hơn tôi à?”
“T-tất nhiên rồi.” Tôi vẫn cố cứng miệng, “Chó con vừa ngọt vừa .”
Thắt lưng ngờ bị anh kéo lại, tôi ngã lồng ngực anh, ngước lên đụng ngay ánh mắt sâu hun hút:
“Mác với bao bì còn chưa bóc.”
Anh nhắc tôi.
Tôi quay đầu trốn tránh ánh mắt anh, hừ nhẹ:
“Không cần anh lo.”
Anh hơi siết chặt tay, một tay ôm eo, một tay đặt sau gáy tôi, cả người tôi bị nhốt trong lòng anh.
Ánh mắt anh nóng rực, nói mát lạnh nhưng lộ nguy hiểm:
“Lương Tiêu, tốt nhất cái miệng cứ cứng mãi này đi.”
Nói rồi, anh cúi đầu hôn tôi.
Tôi choáng váng.
kia lúc hôn anh vẫn còn dịu dàng, lần này thì như phát điên.
Tôi thở dốc, anh giữ lấy đầu tôi, tay còn lại tháo kính, cởi cà vạt rồi vứt lên giường.
Tôi chưa kịp hồi sức, anh lại tiếp tục hôn, vừa hôn vừa gỡ từng nút sơ mi.
Chẳng mấy chốc, quần rơi lả tả, thân thể mà tôi thèm thuồng bao lâu nay lộ ra mắt.
tiệt, tên này đang dụ tôi…
Anh biết tôi không cưỡng lại được kiểu này.
Ai ?
Tôi nuốt nước bọt.
Anh thở dồn dập, ghé sát tai tôi, khàn đặc:
“Lương Tiêu, thích kiểu dã đúng không?”
“Cố Hoài, anh… anh làm gì…”
Tôi đẩy ngực anh.
Anh nhìn chằm chằm tôi, cười thấp một tiếng.
Sau đó, bộ ren mỏng được mặc lên người tôi, cổ tay bị buộc lại bằng cà vạt.
Chưa đến mấy phút.
Anh thong thả lau tay, mang chút dụ dỗ:
“Tiêu Tiêu, cầu xin tôi đi~”
Tên chó má, tưởng tôi dễ bị dụ sao:
“Cầu xin anh…”
“Chuẩn bị cho ai?”
“Cho anh, cho anh…”
“Thích chó con?”
“Không thích, thích bác sĩ Cố thôi…”
“Còn chia tay nữa không?”
“Hu hu… không chia nữa…”
Mặt mũi vứt hết rồi…
Tôi đã cầu xin anh suốt cả đêm…
Sau đó, trong lúc tôi mơ màng, thấy anh cầm một cái hộp nhỏ ở đầu giường, vẻ mặt suy tư.
Tôi rã rời hỏi: “Anh nhìn gì ?”
Anh dòng chữ trên hộp:
“ mua nhầm rồi, đây không phải que thai sớm đâu.”
Trên hộp ghi : 【Que rụng trứng…】
là tôi đặt nhầm đơn hàng?
Tự đẩy mình hố?