Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay mới biết, anh có nguyên tắc, có lập trường, tam quan cũng rất rõ ràng.
Đúng là — ban đầu bị hút bởi vẻ ngoài, sau là hoàn toàn bị chinh phục bởi nhân cách.
Anh cúi đầu tôi, xoa nhẹ đầu tôi:
“Không cần cảm ơn. Đây là điều bạn trai nên làm.”
“Hừ, bảo anh là bạn trai em?”
Tôi ôm eo anh, hất cằm chất vấn,
“Là em muốn lấy anh .”
Anh ôm tôi vào lòng, giọng khàn khàn đầy chân thành:
“ , sống nhau cả đời được không?”
“Không không, em đâu giống kiểu người biết sống yên ổn đâu.”
Tôi cố tình châm chọc.
Anh kiên nhẫn:
“Không đúng, em là người tốt nhất.”
“ dỗ dành em. Bác sĩ như anh nên cưới tiến sĩ nữ ấy, chứ em học vấn thấp, không xứng.”
Tôi tiếp tục “châm dầu vào lửa”,
Anh lập tức lắc đầu:
“Anh lấy vợ, đâu phải tìm đồng đội nghiên cứu khoa học, cần gì tiến sĩ?”
“ là vợ anh chứ? Em còn trẻ đẹp, đâu vội nghĩ tới chuyện kết hôn.
Không như kia, mươi tuổi đầu rồi, mỗi ngày một ế thêm.”
Tôi cố tỏ vẻ cao ngạo, hừ một tiếng.
Anh cầm tay tôi, giọng dịu dàng:
“Sau này ở em làm chủ.”
“Tạch…”
“Tiền lương cũng giao cho em.”
“Không cần…”
“Con sinh ra mang họ em.”
“Anh…”
Tên đàn ông đáng ghét, lại giở trò dụ dỗ rồi.
“Anh hối hận nha…”
“Tới lúc cưới rồi, em sẽ chân đạp mười thuyền, vừa ăn vừa xài tiền anh, còn trai đẹp ngoài.”
“Em không nỡ làm vậy đâu.”
“Hừ…”
Hai đứa dính nhau một lúc lâu, tôi lại tò mò :
“Cố Hoài, hôm nay mẹ anh chắc bị anh làm cho sốc lắm ha?”
“Anh lúc nghiêm túc hung dữ như vậy…”
Y chang cảnh Trường Bách trong Minh Lan Truyện muốn đày đại nương ra biên cương luôn.
Dù tôi cảm động vì được anh bênh vực, nhưng đặt vào vị trí làm mẹ, con trai đối xử như vậy chắc chắn không dễ chịu.
“Mẹ anh á, từ nhỏ được anh chiều hết mức.
Anh cũng luôn lời, nên bà quen việc làm chủ mọi thứ rồi.
Tính bà lại mang đặc trưng nghề giáo, cứ nghĩ nói gì cũng đúng.”
“Dù sao nhân cơ hội này cũng ‘đánh thức’ bà một trận.
Để bà hiểu anh không còn là đứa trẻ cần mẹ can thiệp mọi chuyện.”
Anh nói rồi lại an ủi tôi:
“Mẹ anh không phải kiểu mẹ chồng độc ác gì đâu, chỉ là cổ hủ thôi, không gây khó dễ gì cho em đâu.”
Tôi thật ra cũng chẳng sợ dì Vương gây chuyện.
Vì là biết không có sức chiến đấu gì, và tôi mà bị bắt nạt mới là lạ.
14
Sau chuyện , dì Vương quả thật không còn xuất hiện nữa.
Vậy cũng tốt, hai đứa sống cuộc sống riêng, không ưa thì không gặp.
Nhưng không lâu sau, Cố Hoài lại chủ động gọi , giọng vô cùng chân thành:
“ à, chuyện lần trước dì con làm là không đúng.
Những ngày bà ấy cũng tự quá đáng.
Chỉ là tuổi già, ngại mở lời xin lỗi…”
“Chuyện của con Cố Hoài, tụi bác hoàn toàn ủng hộ.
Hay là thế này, con xem lúc nào thuận tiện, mời mẹ con ra nói chuyện một buổi,
Chuyện hôn sự dù sao cũng là đại sự, phía bác sẽ không để mất đâu.”
Thế là hai gia đình gặp , không khí coi như hòa thuận.
Dì Vương giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng ra tay thì lại hào phóng:
“ nói Cố Hoài chỉ mới mua nhẫn kim cương, đây là năm món lễ đính hôn do dì và nó chuẩn bị, cưới xin là phải có đủ.”
Tôi — một hộp vàng sáng lóa, đặc biệt có mũ phượng đội đầu siêu to.
“Đây là sổ tiết kiệm, lại có một căn ở phía Tây thành phố, nếu các con thì có thể dọn ở.”
Dì Vương lạnh nhạt, tôi kiêu kỳ:
“Cảm ơn chị Vương.”
Mẹ tôi liếc tôi một :
“ con bé này, gọi gì kỳ vậy?”
Rồi vội kéo tay cô Vương:
“Chị sui, tôi nhiều lắm rồi, tụi nhỏ muốn ở đâu thì ở, chị lo.”
Tóm lại, buổi gặp cũng xem như suôn sẻ.
Nhưng khi tôi và Cố Hoài đi dạo chọn đồ cho lễ cưới, lại bất ngờ đụng phải bạn gái cũ của anh.
“Cố Hoài, nói anh sắp cưới, chúc mừng nhé.”
Cô cười lịch sự.
Cố Hoài đáp:
“Cảm ơn. Cũng chúc em sớm tìm được người phù hợp.”
Mọi thứ vốn dĩ đều bình thường, cho khi cô nói:
“ năm chưa gặp được người phù hợp.”
Ánh mắt lướt tôi, nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Không ngờ, thì ra anh lại kiểu con gái như vậy.”
Ánh ấy, rõ ràng mang theo khinh thường.
Cơn giận trong tôi lập tức bùng lên:
“Ồ? Kiểu như tôi là kiểu gì? Đẹp cô? Dáng chuẩn ?”
“Cô gì à, một người yêu cũ có đạo đức thì nên biến mất khỏi cuộc đời người , ít nhất cũng phải biết tránh .”
“Không cần phải khẩu thị tâm phi chúc mừng đâu.
Hồi trước đi dự buổi họp kia, chẳng phải cũng muốn gợi lại tình xưa đấy à?”
“ nói mấy câu ‘chưa gặp người hợp’, thật ra là chưa gặp ngon Cố Hoài, nên giờ tiếc phải không?”
“Tiếc thì tiếc, nhưng không may cho cô là, Cố Hoài gặp được người tốt rồi.”
Dám để mắt người đàn ông của tôi, còn bày đặt khinh tôi à?
Không vặn chết cô tôi mới lạ.
Tôi tức giận kéo Cố Hoài về , nổi giận đùng đùng:
“Anh đúng là quá bắt mắt, chia tay lâu rồi mà người còn nhớ mãi không quên!”
Anh giơ cả hai tay, mũi vô tội:
“Anh có làm gì đâu? Sao lại bảo anh gây chú ý…”
“Hừ, tức chết em mất…”
Tôi hùng hổ xé cúc áo sơ mi của anh, cúi đầu cắn lên cơ bụng một phát:
“Anh là của em.”
Anh nhíu mày đau, giọng mang theo ý cười:
“Là của em, chỉ của một em thôi…”
Anh đưa tay vuốt tóc tôi, như đang dỗ một con mèo xù lông.
Tôi chưa hả giận, cắn luôn tay anh một .
“Xì… em cắn hỏng rồi thì được gì chứ?”
Anh ôm lấy eo tôi, khóe môi khẽ cong.
“Em đang giận, anh phải dỗ.”
“Công chúa giận nữa nha~”
“Chỉ vậy thôi?”
Còn chưa kịp đòi thêm, cả người tôi bị anh bế bổng lên.
Tôi ôm chặt lấy cổ anh, cảnh cáo:
“Cố Hoài, loại đàn ông chỉ biết dùng thân để dỗ phụ nữ, sớm muộn cũng bị người chán ghét.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt anh nheo lại.
Không biết lâu, tôi như một con cá mắc cạn nằm trên bờ khô kiệt.
Anh cầm cốc nước trên đầu giường đút cho tôi uống.
Tôi lại: “Anh có khát không?”
Anh lắc đầu, ra hiệu không cần:
“ , hết giận chưa?”
“Ngủ dậy rồi mới tha…”
15
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh lại đi làm.
Tôi loạng choạng bò dậy một , bà dì cũng , tâm trạng cực kỳ bực bội.
bực mà dì Vương còn mò tới, mang theo mấy đồ chuẩn bị cưới .
Tới thì tới, nhưng hai câu đấu khẩu tiếp.
【Cố Hoài, em mẹ anh lại cãi nhau rồi.】
Tôi nhắn cho anh một câu.
【Cãi thắng không?】
Anh .
【Tất nhiên…】
Tôi gõ lại.
【Bảo bối giỏi quá.】
Cố Hoài trả lời ngay.
【 giận, về anh sẽ nói lại bà ấy.】
【……】
Thực ra cũng không hẳn là cãi, chỉ là tôi đặt đồ ăn ngoài, chị Vương liền nói:
“Đồ mua sẵn không tốt đâu, tự .”
Tôi đáp luôn:
“Con không biết , đợi Cố Hoài về .”
“Thế thì học đi chứ?”
Có lẽ vì đang tháng, tôi cáu sẵn.
Lại thêm có chút phản xạ có điều kiện chị Vương, thế là tôi đáp:
“Chị nói cũng có lý đấy, nhưng em không .”
Có con dâu như tôi, chắc chị ấy cũng cạn lời…
Lúc Cố Hoài về, tôi lại anh gọi điện cho mẹ:
“Con gái người từ nhỏ được nuông chiều, gả về mẹ, tự nhiên lại phải học cơm là sao?”
Thật ra không phải tôi không , mà là không biết .
lại Cố Hoài ăn, anh nó giúp thư giãn.
Mà tôi thì còn đang trong giai đoạn dính người yêu, loanh quanh phụ bếp rồi tiện tay… sờ mó tí tí.
“Thật ra hôm nay mẹ anh cũng không phải cố ý.
Là em bị bà dì làm khùng, ăn nói cộc.”
Tôi huých anh một , xấu hổ nói.
“Dì Vương cũng được mà, anh nói dì ấy suốt…”
“Trời, sao vợ anh hiểu chuyện quá vậy?”
Cố Hoài tôi, có vẻ bất ngờ.
“Tất nhiên rồi…”
Tôi lườm anh một .
“Mẹ anh kiểu… có công chúa chút, yên tâm, mỗi lần anh ‘dạy’ xong, lại còn phải dỗ ngược lại.”
“Ý là hai đầu anh đều phải dỗ?
Bác sĩ Cố, không ngờ EQ anh cao dữ ha?”
Tôi cố tình trêu chọc.
“Biết làm sao giờ?
Một là mẹ, một là vợ, hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh.
Cả hai đều kiêu, không đắc tội được.”
Theo lời Cố Hoài, kiểu “công chúa già” như mẹ anh thì không thể chiều mãi, mà cũng không thể phản đối quá.
May mà dì Vương không phải kiểu vô lý.
Người dạy ra được người như Cố Hoài, nhân cách chắc chắn không tệ.
Tôi cũng hiểu, dì ấy muốn làm lành nhưng cứ không chịu xuống nước.
Vô tình còn Cố Hoài dỗ mẹ:
“Không sao đâu, tính cô ấy thẳng vậy đấy, không để bụng đâu.”
Tôi thì chỉ cần giữ thể diện là được.
Tính tôi nóng, miệng còn nhanh đầu óc, mẹ ruột tôi còn bị tôi cãi ầm suốt.
Mà kiểu người như dì Vương, văn hóa cao nhưng đấu không lại tôi.
Giao tiếp nhiều, tôi lại sợ dì ấy chịu không nổi.
Ấy vậy mà duyên phận là thứ khó đoán.
Cưới chưa lâu, tôi đụng dì Vương — chuẩn là chứng kiến cảnh dì bị người đụng xe ăn vạ.