Bác Sĩ Cũ Của Tôi

Bác Sĩ Cũ Của Tôi

Hoàn thành
4 Chương
26

Giới thiệu truyện

Tôi vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bối rối khi buổi khám vú hôm nay lại gặp bác sĩ nam. Bộ não vốn nhanh nhạy của tôi bỗng như “tắt nguồn” ngay khi bước vào phòng, chỉ biết ngơ ngác làm theo chỉ dẫn của đối phương.

Vị bác sĩ cúi đầu ghi chép, gương mặt mang chút lạnh lùng. Chiếc khẩu trang xanh nhạt che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt bình tĩnh và điềm đạm — kiểu ánh nhìn khiến người khác có thể an tâm. Nhưng tôi thì chẳng được an tâm chút nào, trong lòng chỉ muốn gào lên: Tại sao số phận lại đối xử với tôi thế này?!

Khám vú gặp bác sĩ nam đã đủ ngại, đằng này người đó lại là Lục Cố Chi — “bạch nguyệt quang” thời cấp ba, người tôi từng mặt dày theo đuổi suốt hai năm, đến mức anh phải… chuyển trường để tránh.

Và trớ trêu thay, anh không hề béo bụng, không hói đầu, không già nua như tôi từng tưởng tượng để an ủi bản thân. Ngược lại, anh ngồi cạnh cửa sổ, cả người như được ánh nắng phủ lên một vòng hào quang khiến tôi càng thêm chói mắt.

Còn tôi? Mắt thâm quầng, má sưng phù, tinh thần rệu rã. Khoảng cách hình ảnh giữa hai chúng tôi lúc này chẳng khác nào cú đánh chí mạng vào trái tim vốn đã mong manh.

Nhìn vẻ mặt anh, có lẽ anh không nhận ra tôi. Và dĩ nhiên, tôi cũng chẳng dại gì nhắc lại quá khứ. Giả vờ như chưa từng quen biết là lựa chọn an toàn nhất.

“U xơ tuyến vú, đường kính 3 cm, tạm thời chưa cần phẫu thuật, theo dõi một tháng sau tái khám.” — anh đọc chẩn đoán xong, tôi chậm rãi xuống bàn khám. Anh đưa tôi một tờ giấy:

“Đây là số điện thoại của tôi, có vấn đề gì cứ liên hệ.”

Tôi nhận lấy, chỉ liếc qua dãy số, rồi khách sáo hỏi:

“Bác sĩ họ gì để tôi lưu vào ạ?”

Ngay khoảnh khắc ấy, anh từ từ ngẩng mắt lên, giọng chậm rãi:

“Hai năm cấp ba, em gửi cho tôi 136 bức thư tình. Giờ mất trí rồi à?”

1

Thì ra anh đã nhận ra tôi từ đầu, vậy mà vẫn giả vờ xa lạ cho đến khi khám xong mới tung “đòn kết liễu”. Rõ ràng là cố ý.

Đã 12 tiếng trôi qua, tôi vẫn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc “xã hội tử” này.

Điện thoại reo, tôi uể oải bắt máy, đang tổng kết câu chuyện cho cô bạn thân:

“Tớ thề, dù có phải chạy ra đường trần truồng cho cả thế giới thấy hai quả đồi này, tớ cũng không muốn dính dáng gì tới Lục Cố Chi nữa!”

Vừa dứt lời, tôi mới nhận ra mình chưa biết người bên kia là ai, liền khàn giọng hỏi:

“Anh là ai?”

Một vài giây im lặng. Rồi giọng nam trầm thấp vang lên:

“Là tôi, Lục Cố Chi.”

Nếu có giáo trình dạy “xã hội tử”, tôi chắc chắn sẽ là ví dụ minh họa.

Giả vờ như câu vừa rồi không phải tôi nói, tôi hỏi anh nửa đùa nửa nghiêm:

“Giữa đêm gọi có chuyện gì?”

“Cô để quên đồ ở phòng khám. Mai có thời gian thì đến lấy.”

Tôi khựng lại, cố nhớ xem là đồ gì. Anh dường như biết tôi tò mò, thong thả nói tiếp:

“Muốn biết chứ?”

Nghe giọng anh, tôi linh cảm chẳng lành. Một lát sau, anh cất giọng thấp hơn:

“Là một chiếc áo lót ren màu đen.”

Thế giới quanh tôi như ngừng lại.

Tôi mới sực nhớ: hôm nay đi khám, tôi đã thay sang áo lót thể thao cho thoải mái, cái cũ để lại trong túi rồi bỏ quên. Khí thế ban nãy của tôi bỗng tắt ngúm:

“Tôi… mai sẽ tới lấy.”

“Ừ.” — anh đáp gọn, rồi trước khi tôi kịp cúp máy, anh bổ sung:

“Nhớ mặc quần áo. Bệnh viện chúng tôi là nơi đàng hoàng.”

Tôi: “…”

2

Hôm sau, chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng, tôi cố tình đến vào lúc gần hết giờ làm của bệnh viện. Mục tiêu: lấy đồ, rời đi ngay.

Gõ cửa, Lục Cố Chi ngẩng lên:

“Vào đợi, còn hai bệnh nhân nữa.”

Tôi chỉ muốn lấy áo lót, liên quan gì đến bệnh nhân của anh chứ? Thấy tôi đứng nguyên, anh nhắc lại:

“Vào đi, bệnh nhân cũng cần riêng tư.”

Mười phút sau, cuối cùng tôi cũng đứng trước mặt anh. Vừa định lấy đồ thì anh thản nhiên nói:

“Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm.”

“Tôi không cần đâu, lấy xong tôi về ngay.”

Đúng lúc đó, một y tá trẻ bước vào, nhìn chúng tôi rồi cười:

“Thì ra bác sĩ Lục đổi ca vì có hẹn với giai nhân.”

Tôi vội đính chính:

“Không phải, tôi là bệnh nhân. Hôm qua để quên đồ, nay đến lấy.”

Y tá cười tươi:

“Tháng trước có bệnh nhân cố tình để quên điện thoại, tuần trước lại có người bỏ quên phiếu chẩn đoán. Phòng khám này sắp thành trung tâm nhận đồ thất lạc rồi.”

Khi cô ấy rời đi, tôi lập tức giải thích:

“Tôi thật sự không cố ý. Hôm qua còn không biết anh là bác sĩ phụ trách.”

“Ừ, tôi không hiểu lầm.” — anh đáp, rồi chậm rãi cởi áo blouse.

“Hồi xưa cô cũng hay để quên vở, bút, tẩy trên bàn tôi.”

Tôi ngán ngẩm, không đáp. Anh tiếp:

“Tình trạng ngực giờ sao?”

“Bên phải thỉnh thoảng đau nhói, còn lại ổn.”

“Vài hôm nữa khám lại. Nếu khối to thêm thì mổ. Bệnh này cần giữ tâm trạng ổn định, tối nay ăn nhẹ nhé, tôi chọn chỗ.”

“Ờ…” — tôi lơ đãng đáp, vẫn chưa hiểu sao mình luôn rơi vào thế yếu khi đối diện anh.

Chỉ đến khi anh kéo quai ba lô của tôi, nhắc:

“Xe bên kia,” tôi mới giật mình:

Ủa? Tôi đồng ý đi ăn với anh hồi nào vậy?!