Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi muốn có , không muốn có chồng.
Thế là tôi định lành tháng tốt, đến quán chọn một món quà.
May mà chọn được một anh chàng đẹp trai da trắng dáng ngon, đặc biệt là đôi mắt ly kia, đẹp đến sáng chói.
mai là sinh nhật lần thứ 25 của tôi, đây là món quà sinh nhật tôi tự tặng mình.
Mười tháng sau, tôi được đẩy vào phòng sinh, mẹ tròn vuông.
tôi xuất , bác sĩ đến gặp tôi, tháo khẩu trang ra, để lộ đôi mắt ly luôn xuất hiện trong mộng của tôi.
“Chúc mừng hôm nay xuất , ba đứa nhỏ không tới đón hai người sao?”
*****
Tôi – Mộc Tình Tình, sắp tới là sinh nhật 25 tuổi của tôi, tôi quyết định làm một việc to gan nhất cuộc đời.
Tôi muốn có , không muốn lấy chồng.
Hiện giờ, nhìn người đang ngủ bên , tôi nở nụ cười vừa , cho dù sương khói mờ nhân ảnh, tôi cũng có thể nhìn ra người này hẳn là rất đẹp trai.
Tên này là món quà mà tôi chọn được trong quán sau khi xem lành tháng tốt cẩn thận.
mũi tính tình không cần bàn nữa, nếu không làm sao tôi có thể từ trong đám người nhìn trúng hắn chứ, hơn nữa không cần tôi chuốc rượu, hắn đã tự mình uống cạn từng ly từng ly một. Sau đó tôi và bạn đưa hắn tới khách sạn, bạn tôi thành công rời khỏi, còn tôi ở lại hoàn thành việc đại sự trong cuộc đời.
Bên truyền tới tiếng động, tôi hoàn hồn, nhìn thấy hàng mi của trai đẹp đang run rẩy, giây kế tiếp, tôi lại thấy một đôi mắt ly quyến rũ.
Hai mắt hắn nhìn tôi đầy ௱oЛƓ lung, tôi cẩn thẩn đưa tay ra trước hắn vẫy vẫy, ai ngờ hắn lại vươn tay ra đan lấy tay tôi, mạnh mẽ đè tôi xuống dưới.
Khoảng cách của hai người chúng tôi trong gang tấc, hô hấp của hắn phả ra trên người tôi, làm cho lông tơ của tôi dựng hết cả lên.
Giờ phút này trong đầu tôi còn một : Toang, bị bắt tại trận rồi!
mà tôi là người này đã tỉnh táo lại, hắn ta lại khẽ gọi một tiếng “bảo bối”, sau đó vuốt ve đôi mắt của tôi. Giọng nói khàn khàn, ánh đèn mê ly. Tôi thừa , cái suy đáng xấu hổ của tôi lại ngo ngoe rục rịch bò lên rồi.
So với của tôi, hành động của người này lại càng mãnh liệt hơn.
Sau khi kết thúc, tôi không dám ở lại chỗ này nữa, thừa dịp trời tối chuồn về nhà. Dọc đường đi trong lòng tôi âm thầm mặc niệm, trong thế giới của tôi không có , đẹp trai lại càng không thể có.
Về sau, kết quả kiểm tra cho thấy tôi đã mang thai.
Cho đến chuyển dạ, lại có một số chuyện ngoài muốn xảy ra, nên tôi không được đưa đến bệnh đã hẹn trước mà đưa đến một bệnh đó.
Ở trong phòng sinh, tôi lại nhìn thấy đôi mắt ly kia, mém tí nữa đứt hơi hẹo rồi.
Sự hoảng loạn vừa rồi suýt chút nữa làm ảnh hưởng tới việc sinh của tôi, nữ lý bên nhắc nhở: “ Mộc, bây giờ còn chưa bắt đầu sinh, có thể thở, đừng có nín thở!”
Tôi vội vàng àm theo, là mọi chuyện xảy ra đều bị người kia thu vào trong tầm mắt.
Tôi trơ mắt nhìn người đó đi tới , càng thêm hồi hộp.
Hẳn là anh không ra tôi, bởi vì tôi chưa từng xuất hiện trước anh tỉnh táo bao giờ.
Anh nheo mắt đứng bên giường bệnh, tôi nhìn mà sởn tóc gáy, nắm thật chặt tay lý: “Tôi không muốn bác sĩ nam!”
“Bác sĩ An là bác sĩ giỏi nhất khoa sản của chúng tôi.”
“Tôi cũng không cần.”
Không sợ vạn nhất, sợ nhất vạn, không tôi không cho bác sĩ nam đỡ đẻ, tôi chột dạ, sợ bị anh ra.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến người khác, người đó cuối cùng cũng rời đi, tôi mới thoáng yên tâm một chút.
Sau đó, bạn chạy tới, muốn ở trong phòng sinh với tôi, bị tôi đuổi ra ngoài.
Nói đùa, làm sao có thể để cho nhìn thấy, sẽ dọa sau này không dám sinh mất.
Về sau, tôi đau đến đầu óc mơ , không có ai đi vào, nhớ có một đôi tay ấm áp nắm lấy tay tôi, đôi tay kia rộng rãi ấm áp vậy, chắc chắn không là tay của lý rồi.
Sau khi sinh ra đứa trẻ, tôi mệt mỏi đến kiệt sức, hình nghe được: “Huyết sắc tố của bệnh nhân quá thấp, cần truyền máu, bệnh nhân có nhóm máu hiếm, máu trong kho của bệnh không còn đủ…”
“Tôi đi xét nghiệm máu, tôi một ngân hàng máu làm rất nhanh.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Tôi vẫn luôn cảm thấy có do tôi nhớ lộn không, người kia hoàn toàn không có trong tôi sinh.
Cho đến tôi xuất , tôi lại thấy được đôi mắt ly vẫn xuất hiện trong giấc mơ kia.
“Chúc mừng xuất , ba của đứa trẻ không đến đón hai người à?”
Có thể là do tôi có tật giật mình, anh nói câu này đã nhìn tôi một cái, sâu xa không rõ.
Ngay sau đó tôi đã lắc đầu phủ , làm sao có thể ra được!
Quán hôm đó là tôi cố tình chọn lựa, tối tăm không thấy rõ người, đến khách sạn anh đã say rồi, còn lại bản năng…
Xác suất mà anh có thể ra tôi, cũng tôi mua vé số mà trúng được giải độc đắc vậy đó.
Làm công tác tư tưởng xong, trong lòng trấn định, tôi nở một nụ cười nhàn nhạt, thuận miệng trả lời: “Ba đứa nhóc đi nơi khác công tác, không thể đến.”
Anh hơi gật đầu, tôi chú đến tên của anh: An Cảnh Nghiêm.
Đúng là một cái tên hay, cùng với người anh rất giống nhau, đáng tiếc chúng tôi đã định trước có duyên không có phận.
mà rất nhanh tôi đã không cười nổi được nữa.
Bạn xếp cho tôi một người bên trung tâm hồi phục tới đón, tôi vừa mới lên xe, chỗ ngồi bên đã lún xuống.
Tôi theo bản năng quay đầu lại, An Cảnh Nghiêm đã ngồi bên tôi rồi.
Tôi giật mình, lùi ra phía sau một chút, tí nữa đập đầu và cửa xe, sở dĩ nói tí nữa, vì có bàn tay của An Cảnh Nghiêm đỡ phía sau đầu tôi.
Bàn tay to lớn ấp áp, hơi thở trong gang tấc, làm cho tôi không thể phản ứng lại được..
Khoảng cách của chúng tôi rất , đến múc làm tôi nhớ tới đêm đó, đầu óc tôi hỗn loạn thành một mớ.
giấy tiếp theo, An Cảnh Nghiêm đã ngồi ngay ngắn lại, đồng thời nhẹ nhàng nói một câu: “Cẩn thận.”
Dì ngồi ghế trước nghe thế cười híp mắt quay đầu xuống: “ Mộc thật may mắn, bác sĩ An là chiêu bài ở chỗ chúng tôi, bao nhiêu người muốn mời đều xếp hàng đặt lịch trước, lần này vừa hay rảnh rỗi, nên làm bác sĩ của ….”
Bác sĩ của tôi, có nghĩa là tôi ở chung với An Cảnh Nghiêm suốt 42 .
Tôi càng nghe càng thấy sai sai, sau khi xuống xe tôi liền đi ra một chỗ gọi điện thoại cho bạn : “Cái bên trung tâm hồi phục kia có thể bỏ đi không?”
Bạn tôi không cần suy đã thẳng thừng từ chối: “Hơn một trăm ngàn đó, yên tâm, tớ đã hẹn được bác sỹ tốt nhất chỗ đó cho , hình tên là An Cảnh Nghiêm.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “ có không, anh ta chính là người ở quán hôm đó…”
Mẹ nó đây là mở một cái hộp mù ở quán !
Hộp mù đề cập đến hộp đồ chơi trong đó người tiêu dùng không thể trước kiểu dáng sản phẩm cụ thể và có các thuộc tính ngẫu nhiên
Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời này sẽ không gặp lại anh ta, ai mà có dè, sinh xong cùng anh ta ở dưới một mái hiên chứ!
Phần còn tại tôi không nói tiếp, bời vì tôi nhìn thấy An Cảnh Nghiêm đang đi đến phía tôi.
Bạn rõ ràng đã hiểu được của tôi, còn ở đầu bên kia nói: “Mợ ơi, đất trời rộng lớn, chúng ta sẽ không xui xẻo thế chứ?”
Trong đó, An Cảnh Nghiêm đã lấy đi điện thoại của tôi, ấn tắt máy rồi trả lại cho tôi.
Ánh mắt anh dịu dàng, lời nói lại đáng tin cậy: “Đừng đứng ở đây dễ trúng gió, về phòng trước đã.”
Tôi nằm mơ cũng không ra được mọi chuyện sẽ phát sinh đến mức này.
Tôi cầm điện thoại, không hề kém ngửa đầu nhìn anh: “Bác sĩ cũng có thể tùy tiện tắt điện thoại của bệnh nhân sao?”
Anh Cảnh Nghiêm ngây người chốc lát, sau đó trên thoáng qua một tia tức giận: “Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, không thể đứng nhìn bệnh nhân không quý trọng chính mình.”
Tôi quay đầu, xoay người đi vào bên trong trung tâm, trong lòng suy làm sao mới có thể thoát khỏi tên này.
May mắn là, hôm nay An Cảnh Nghiêm không xuất hiện trước tôi.
Qua lý được, An Cảnh Nghiêm đang làm kế hoạch cho thời kỳ hồi phục của tôi, thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra.
lý còn cố hỏi tôi có kiêng ăn gì không, thích ăn gì, thích hoa gì, thích màu gì…..
Tôi hoài nghi nhìn lý: “Trung tâm của các còn tra những vấn đề này à?”
lý là một gái nhỏ trẻ tuổi, hơi do dự một chút, sau đó chớp chớp mắt: “Đúng vậy, tôn của trung tâm chúng tôi là toàn bộ vì mẹ và bé, cá tính hóa phục vụ theo người mẹ cũng thuộc về phạm vi phục vụ của chúng tôi.”
Tôi gật đầu, xem trăm vạn này tiêu cũng có giá trị.