Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi mang bản nhạc trở về công , thì vừa hay muội ghé về việc.
ta hồng vận dưỡng , cô ta trông như đang phát sáng.
Cô ta cười rạng rỡ chào hỏi từng , tôi không quên buông một câu:
“Bạch Ngạo tỷ, có gì cần tôi giúp cứ nhé, tỷ giỏi như vậy, chỉ là thiếu một vận may thôi.”
Khóe môi tôi cứng đờ, nhếch lên một nụ cười:
“Đúng thế, vận may của tôi… không biết là ai mượn mất . Thanh , cô xem, mượn mạng liệu có phản phệ không?”
Cô ta sững , gương mặt thoáng lúng túng bỏ đi.
– quản lý của tôi đầy ngưỡng mộ ghé sát :
“Thanh đúng là sự nghiệp như tên lửa, bài tiên đã bùng nổ, nghe công đang chuẩn hẳn một album cho cô ấy, còn có đoàn phim tìm cô ấy đóng phim nữa.”
Đồng nghiệp nhập cuộc tám chuyện:
“Nghe bảo lần đóng phim, cô ấy hẳn vai nữ phụ bạch nguyệt quang đấy.”
“Thanh mặt mày ngọt ngào, chuẩn gương mặt mối tình mà.”
Tôi đứng im, mặt không biểu cảm.
bỗng hoảng hốt kêu:
“Chị! Chị bóp nát ly giấy kìa!”
Cà phê bên trong văng tung tóe, vấy cả lên đồng nghiệp đang hóng chuyện, khiến họ lập tức tản .
Tôi còn nghe loáng thoáng vài câu:
“Cùng nghề mà khác nhau một trời một vực. Nhìn chị ta kìa, cái kiểu lạnh lùng cao ngạo, ai mà thích?”
“Đúng , ai chẳng yêu mấy cô nàng ngọt ngào. Tôi phải xin mấy chữ ký của Thanh , chậm là không xin đâu.”
Danh lợi trường… hừ.
Bản demo lần này, tôi đích thân giám sát toàn bộ quá trình nộp, đồng thời sao lưu và lưu bằng chứng đầy đủ.
Con không thể ngã lần cùng một chỗ.
Vài ngày sau, khúc thu âm thành công, đăng tải lên mạng.
Ban chẳng mấy sóng gió, không có tiền quảng bá, có lẽ tôi thật sự thiếu một vận may.
Tôi tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ, ngày đêm không phân, chỉ cắm viết bài .
Tôi khao khát chứng minh bản thân bằng những sáng tác .
Nhịp sống của tôi đảo lộn ngày đêm, cho đến một hôm, gõ cửa:
“Chị! Bài này bùng nổ !”
Cô ấy vừa hưng phấn vừa kích động, tôi mở cửa, nụ cười lập tức đông cứng.
Rèm cửa trong phòng tôi kéo kín, bản thảo vương vãi khắp nơi, phòng khách toàn hộp đồ ăn thừa và mì ăn liền.
Trong mắt cô ấy, tôi trắng bệch như ma.
Tôi lược dọn bàn và ghế sofa, mời cô ấy ngồi.
Cô ấy hào hứng kể:
“Có một blogger âm nhạc hơn chục triệu fan đã giới thiệu khúc này, lượng tải và độ bàn luận tăng vọt, thực sự là một cú nổ nhỏ.”
Tôi kéo rèm, mở cửa sổ, làn không khí ùa , xua đi u ám trong phòng.
Hình như… tôi đã một tia hy vọng.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑑𝑖 𝑑𝑎̂𝑢 𝑛ℎ𝑒́.
Tôi cắm sạc cho chiếc điện thoại đã hết pin.
mở mạng, lướt bình luận:
[Đoạn rap ở giữa quá đỉnh, còn lối hát hí thì tuyệt mỹ! hát trời cho, quá dễ nhận !]
[Đoạn hát hí tôi nổi da gà!]
[Công X trúng mánh to , tân binh liên tiếp có bài hát xuất sắc thế này.]
[ tôi vẫn thích 《Ngạo 》 hơn, bài này thì mang oán giận của kẻ tài năng không gặp thời, còn 《Ngạo 》 là kiểu cuồng ngạo, sảng khoái hơn!]
[《Ngạo 》 giai điệu hay, lời thì thường, Thanh thực không có điểm nhận dạng rõ; 《 》 thì gây ấn tượng mạnh nhất ở lời và cách hát, là mà tôi nghe một lần là nhớ; tôi bài sau đẳng cấp hơn.]
Tôi bất ngờ tác phẩm mang so sánh.
Có lẽ vì chúng tôi cùng xuất thân từ một công .
Hoặc là…
[Chỉ mình tôi bài này có phong cách giống nhau kỳ lạ sao? Cái chất giai điệu xuyên thẳng tim ấy.]
[Có thể … không hổ là tỷ muội cùng môn.]
Tôi tiếp tục chìm đắm trong việc sáng tác khúc.
Trong đó, tin tức về muội thì đầy rẫy khắp nơi, thậm chí chỉ cần tôi về công một chuyến, là đâu đâu toàn chuyện xoay quanh cô ta.
Ô Sơn rất nhanh nhận sự chú ý khác thường của tôi đối với cô ta.
Anh :
“Thực tôi đã so sánh 《Ngạo 》 và 《 》,cả đều khiến tôi kinh ngạc. cô có để ý không, sau 《Ngạo 》 nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều bản cover, còn 《 》 của cô thì cover rất ít, ngay cả mấy blogger clip toàn dùng bản gốc của nhạc nền.”
Tôi hơi khó hiểu: “Thì sao? Chuyện đó chứng minh gì?”
Ô Sơn:
“《Ngạo 》 chất lượng bài thì ổn, kỹ năng hát của cô ấy còn nhiều chỗ phải trau dồi. Giờ cô ấy chuyển hướng sang diễn viên, tôi tin rằng cô ấy sẽ không còn nhiều thời gian để rèn luyện hát, và độ cao mà cô ấy có thể đạt trên con đường này chắc đã đến giới hạn.
cô thì khác. Hát đã khắc sâu xương tủy cô, hòa cả máu. hát của cô là duy nhất, tài năng sáng tác vậy. Bất cứ lĩnh vực nào muốn thành công đều cần thời gian mài giũa và khổ luyện. Tôi hy vọng cô có thể kiên trì.”
Tôi quay , né ánh mắt thẳng thắn của anh, bất giác có cảm giác muốn rơi lệ.