Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tia sáng xoay vòng, cuối cùng lại rọi xuống tôi.

Là đoạn điệp khúc lặp lại.

Tôi nhắm lại, thậm chí không nhắc lời nữa, rồi tiếp tục cầm micro hát.

[Giọng này có sức lay động quá mạnh, tôi khóc luôn.]

[Bài này kể chính câu của cô ấy, thật Bạch Ngạo hợp bài hát này hơn hẳn.]

của Thanh Trà thấy vậy cuống lên.

[Đừng bám lấy Thanh Trà nhà tôi! Chỉ Thanh Trà mới là người ai cũng thấy rõ tài năng!]

[Rõ ràng bài này là Thanh Trà sáng tác mà!]

có mấy khán giả khác chú đến khác.

[Hình lời bài này không giống phải, tôi chưa từng phiên bản này.]

[Ôi trời, lời cao cấp quá!]

[Bạch Ngạo hát đổi lời tại chỗ! Lời này!!! Đưa sổ chép câu hay đây, mai tôi dùng viết văn luôn!]

Đây chính là tờ giấy mà Mông Mông đưa cho tôi trước khi chương trình bắt đầu, là bản lời được U Sơn cải biên.

Cả bài hát được năm người chúng tôi phối hợp hát xong.

Đèn sáng lên, tôi rõ gương Thanh Trà.

hơi khép, mày nhíu, khóe môi trễ xuống.

Thoạt tưởng vô cảm, nhưng thật là viết đầy chữ “không vui” lên .

MC bước :

“Quả là một bản 《Ngạo Cốt》rất đặc sắc. Là ca sĩ gốc, Thanh Trà, cô có cho mọi người vài lời nhận xét chứ?”

Thanh Trà gượng:

“Không dám nói là nhận xét đâu, mọi người hát đều rất có nét riêng…”

Cô ấy lần lượt nhận xét từng người theo thứ hát, cuối cùng dừng ánh ở tôi.

“Chị Bạch Ngạo là một người rất có tưởng, hát cũng cực kỳ hay. Chỉ là… lời bài này tôi chưa qua. Tất nhiên, chúng đều là người nhà cả, sửa lời của tôi cũng không sao đâu, vì chúng quen nhau mà~ Nếu sửa lời có giúp chị Bạch Ngạo hát thứ hay hơn, tôi chắc chắn không kiến gì.”

Câu đó dứt, livestream lập tức náo loạn.

[Bạch Ngạo có biết xấu hổ không đấy, sửa lời người khác.]

[Tôn trọng nguyên tác biết không hả!]

Tôi không hề né tránh, cầm micro nói:

“Đúng rồi, chúng quen nhau mà. Em cũng có sửa, hát lại bài của chị!”

Sắc Thanh Trà tối sầm, bình luận nổ tung.

[Haha, hết nói nổi rồi, 《Chư Thiên Thần Phật》 khó hát đến mức nào chị không biết à?]

[Bạch Ngạo: Tôi rất công bằng.]

[Thanh Trà: Cô tưởng đổi lời là tôi hát nổi sao?]

[Sảng khoái ghê, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực.]

Xuống sân khấu, ngồi ở ghế khách mời, Thanh Trà giữ nguyên khuôn cứng đờ, hoàn toàn không nổi.

tôi thấy hả hê lòng.

Nếu không phải chương trình vẫn quay, chắc tôi đã rút điện thoại tám U Sơn rồi.

Tiếp theo là vòng thi mới của năm khác, kho nhạc lại được chọn ngẫu nhiên.

Rồi cả trường quay ồ lên.

Trên màn hình lớn hiện lên bốn chữ trắng 《Chư Thiên Thần Phật》

Bình luận lại bùng nổ.

[Xin chào mừng năm kẻ xui xẻo!]

[Trời tối sầm, đó có Xích Thành nhà tôi.]

[Xích Thành: Chưa hát mà các người đã nghĩ tôi không được, lịch sự một chút được không?】

Tôi biết Xích Thành xuất thân ca sĩ, sau này phát triển cả ba mảng phim-ảnh-ca nhạc, là có lượng cực đông.

Rút thăm xong, có nửa tiếng chuẩn .

Xích Thành bước tới, ngồi vào chỗ trống giữa tôi và Thanh Trà.

Thanh Trà, người rồi sầm, bỗng nở nụ rạng rỡ, chớp làm duyên:

Xích Thành, trùng hợp ghê, cũng tham gia chương trình này à~”

Xích Thành đáp qua loa:

“Trước khi đến chẳng phải quản lý đều gửi danh sách khách mời sao? Quản lý của cô không gửi à?”

Một câu chặn họng khiến Thanh Trà gượng:

“Vậy… vậy à? Có lẽ em không .”

Xích Thành:

“Vậy tức là cô chuẩn không tới nơi, nên nãy mới hát dở thế.”

“D… dở?”

Tôi ở bên cạnh không nhịn được, phì .

Xích Thành quay sang tôi:

“Bạch Ngạo phải không? Tôi từng về cô rồi.”

Tôi hơi sững lại, lập tức ngồi nghiêm chỉnh thật là vinh hạnh.

Xích Thành thuộc dạng nói nhiều, mà lời lại cực kỳ thẳng thắn.

Cả nửa tiếng chuẩn , chẳng lo tập luyện, mà ngồi trò tôi suốt.

[Xong rồi, Xích Thành nãy toàn tám , chắc xác định bỏ luôn phần này.]

[ lưu lượng của Xích Thành, hôm nay lật thuyền chắc chắn lên top 3 hot search.]

[Tôi sẽ chụp màn hình, là người đầu tiên đưa trai mình lên hot search theo cách dìm hàng.]

[ nhà này đúng là hài hước, nhưng vẫn dễ thương hơn đám hoa trà rồi nhiều.]

Bỗng nhiên, từ khán đài vang lên một trận xôn xao.

có một khó chịu người, đột ngột xin rút lui.

MC bước điều khiển tình hình:

“Có một vì lý do sức khỏe phải rút khỏi cuộc thi, vậy số mọi người, ai nguyện thay thế không?”

Chưa ai kịp mở lời Xích Thành đã đứng dậy, chỉ thẳng vào tôi:

“Nguyên tác ở đây, không lên sân khấu chẳng phải không hợp lý sao?”

[Xích Thành: Tôi đào mồ đây.]

[Không hổ là Xích Thành, nổi điên lên là chơi mình luôn!]

Bài này vốn dễ lật thuyền, mà lật thuyền sẽ cả mạng chế giễu. Giờ kéo nguyên tác lên so sánh thảm liệt, Xích Thành đúng là nam tử hán!]

Tôi gật đầu đồng .

Thanh Trà cũng đứng lên:

“Em xin một suất, chị Bạch Ngạo hát bài của em, em cũng thử bài của chị.”

Một vốn đã được chọn lập tức giơ tay:

“Em nhường! Em cũng hai cô giáo hát.”

Thanh Trà thầm nhân viên hậu trường một lúc lâu, rồi chạy lại chỗ Xích Thành:

Xích Thành, em sẽ cố gắng hát thật hay phải em bằng con khác~”

Tôi nhíu mày con sâu cuộn lại.

sủa gì vậy?

Không lẽ thực sự có người nghĩ rằng chỉ cần cố gắng một chút trên sân khấu là đủ làm cả khán phòng kinh ngạc?

Xích Thành liếc cô một cái:

“Bài này cô tập được bao lâu rồi?”

Thanh Trà: “Dù em mới tập ba ngày, nhưng mà…”

Xích Thành quay người bỏ đi, không thèm phần sau, lại Thanh Trà cắn môi, dậm chân chịu ấm ức to lớn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương