Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thực chuyện thể trách tôi được. Bộ thực quá chán.
Ngồi xuống năm phút thấy gì đó ổn.
Mười phút muốn hét: “Mẹ nó, trả tiền đây!”
Tôi xem thử bình luận trên mạng.
Phần lớn bình luận thuê.
Một thời gian sau, chửi bắt đầu nổi lên:
[Nếu phải vì XXX thì tôi chẳng thèm đi xem!]
[Các đạo diễn bây giờ đừng lấy lưu lượng ngôi sao để che dở nữa được ?]
[Xin đấy, rửa tiền thì cũng đừng lộ liễu thế chứ.]
[Cảm ơn đạo diễn, chữa khỏi bệnh mất ngủ gia truyền nhà tôi. Giờ cả nhà ngủ say như chết, mẹ tôi cũng mua gối sức khỏe tốn tiền nữa, một vé xem khỏi bệnh, đạo diễn đúng tốt!]
Tôi bật cười, tắt ứng dụng.
Lúc nhắn tới:
[Tôi tôn trọng quyết định em, và sẽ em một lần cuối.]
Tôi hỏi:
[Tại sao tôi?]
:
[Vì tôi từng bỏ cuộc, nên tôi kính trọng những thật kiên trì. Em xứng đáng.]
một mình đưa tôi lên top tìm kiếm.
Anh đơn phương tuyên bố thất tình, rồi viết hẳn một để diss bạn gái cũ.
Dù hề nói rõ bạn gái cũ ai, nhưng cả thế giới đều mặc định đó tôi.
Tôi thật bị oan lắm luôn.
#Bạch Đá
# Viết Nhạc Diss Bạch
Tôi lập tức cảm thấy đau đầu.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑑𝑖 𝑑𝑎̂𝑢 𝑛ℎ𝑒́.
Nhưng cú “thao tác thần thánh” đẩy giá trị thương mại tôi lên sát hàng sao hạng A.
Chưa hết, anh viết một , mà cách một thời gian tung một mới. Hỏi thì đáp:
“Bạn gái cũ nữ thần cảm hứng tôi.”
Lịch trình tôi kín đặc.
Các đoàn liên tục tìm đến đặt chủ đề, thậm chí còn cả lời mời lồng cho một nhân vật hoạt quốc nội.
[ tôi, bảo vệ đích thực hoạt Trung Quốc!]
[Tôi thật quá yêu !!!]
[Dù lồng , cần mở miệng tôi nhận ngay. , , đứng đó!]
Sau đó, tôi nhiều album, tổ chức vô số buổi hòa nhạc.
Cuộc sống tôi hoặc đang , hoặc đang trên đường đi .
Còn , giống như một phong cảnh mấy đẹp đẽ tôi lướt qua trên hành trình mình.
Cuối cùng một ngày, tôi mới nhớ hỏi :
“Dạo làm gì thế?”
Từ sau khi đóng 《Tuyệt Đại Yêu Hậu》, dường như biến mất hẳn.
:
“Đóng vài bộ điểm số thấp thảm hại, truyền cũng flop ai xem.”
Chúng tôi vừa nói vừa quay về công ty.
Bất ngờ, xuất hiện trong văn phòng tôi.
Cô vừa vào nắm chặt cổ tay tôi, khóc lóc nức nở:
“Bạch , tôi với, tôi với.”
Tôi hơi sững .
Tôi quay sang :
“Em véo cái.”
“?”
Tôi vào :
“Tôi đang mơ à?”
khóc to hơn:
“ mơ đâu. Cầu xin viết cho tôi một ca khúc đi, tôi xong đời rồi, tôi nợ đầy đầu, điện ảnh, truyền đều flop, chẳng ai tìm tôi đóng nữa. Bạch , cần một thôi, tôi nhất định thể nổi !”
Tôi nhìn cô ta:
“Cô quên mất mình từng làm gì sao?”
“phịch” một quỳ xuống:
“Tôi biết trước đây tôi sai hết, xin , bây giờ mới cứu được tôi.”
Tôi nhìn xuống cô ta, từng chữ rõ ràng:
“Cô đang mơ đấy.”