Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
xong, tôi vội vã tạm biệt Chu Bùi, kéo Lục Chiêu đi tới thư viện, bắt đầu một vòng lặp học tập nghiêm túc.
Lục Chiêu rất giỏi.
Tư duy anh ấy cực kỳ mạch lạc, tất cả những chỗ tôi hiểu trước đây, qua giảng anh ấy, lập tức thông suốt.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Bùi không liên lạc với tôi, còn tôi hoàn toàn không rảnh để phân tâm.
Chỉ là thi thoảng rảnh rỗi, tôi sẽ lẽ nghĩ, không , cậu ta và Điềm Điềm làm lành .
Có lẽ vẫn .
Dù sao, thỉnh thoảng tôi vẫn lướt trang cá nhân bạn bè theo dõi, tới nay thấy họ công khai mối hệ.
Mấy ngày chung liên tiếp, lại làm cho ấn tượng tôi về Lục Chiêu thay đổi rất nhiều.
Trước đây, tôi cứ nghĩ anh ấy là hotboy lạnh lùng cao cao tại thượng, trừ gương đáng tự hào ra, chẳng có khác.
Nhưng tiếp xúc mới phát hiện—
Gương lại là thứ kém nổi bật nhất trên anh ấy.
Lục Chiêu rất thông minh, thậm chí thông minh mức cho ta giác khác biệt. Anh ấy có kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống mình, rất có khả năng đồng , hơn nữa, tuy tính cách lạnh nhạt nhưng nội tâm lại rất tinh tế.
Mấy ngày thư viện, vặn đụng phải những nữ sinh tỏ tình với anh ấy. Thực tế, bị nhiều như vậy khiến Lục Chiêu rất khó chịu, nhưng anh vẫn nhẫn nại nhận thư tỏ tình đối phương, nhẹ nhàng nói ơn, rồi ôn tồn từ chối, không hề dây dưa lôi thôi, cũng không làm cho cô gái tỏ tình thất bại chịu cảnh quê một cục.
Tôi c.ắ.n nắp bút một bên, lẽ cộng thêm một điểm cho Lục Chiêu trong lòng, lại càng tin tưởng hơn vào nói anh.
Lục Chiêu nói không sai.
Cái này bề ngoài lãnh đạm, nhưng thực tế, nội tâm lại khá tinh tế.
Theo anh chính là chậm nhiệt.
Nhờ ơn Lục Chiêu, đợt này, tôi có thể thấy rõ thân có chút tiến bộ.
Cuộc thi kéo dài ba ngày kết thúc, tôi phát huy cũng coi là vượt trội.
Lục Chiêu đón tôi, nói dẫn tôi đi mừng.
“Sớm quá rồi,” tôi vội vàng từ chối, “ thành tích thế nào mà.”
“Không sao.”
Lục Chiêu nói, dẫn tôi đi quán lẩu gần .
“Cuộc thi kết thúc, thứ hạng cuối cùng không trọng, nỗ lực bỏ ra cho nó, cùng với quá trình thử thách thân mới là trọng nhất.”
Tôi ngẫm nghĩ cũng đúng liền đi theo anh ấy vào quán, gọi một đống đồ .
Chỉ là, lần này tôi lẽ đi tính tiền.
Chúng tôi gọi một ít rượu. Lục Chiêu luôn mang vẻ cán bộ về hưu, nhưng tửu lượng lại không tồi.
đi nhà vệ sinh, tôi hơi lảo đảo, nhưng anh ấy ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi.
Đôi mắt luôn luôn lẽ tôi, đáy mắt một mảnh trong sáng.
ba vòng rượu, anh ấy gọi tôi, có vẻ hơi do dự.
Anh ấy hỏi tôi—
“ thầm cậu ta như vậy chẳng lẽ lại không nhận ra cậu ta cũng sao?
Chu Bùi?
Sao có thể.
Lục Chiêu nói Chu Bùi tôi.
Hơn nữa anh ấy nói vô cùng nghiêm túc.
Anh ấy uống một ngụm rượu, giọng điệu thản nhiên, “ có thể hỏi thẳng cậu ta.”
“Mặc dù anh rất cậu ta mau cuốn gói rời đi, nhưng anh vẫn mong có thể cạnh tranh công bằng, hơn nữa—”
Giọng điệu anh ấy hơi ngừng lại.
“Anh không thấy hai mắc kẹt như vậy, nếu nhau đừng nghi ngờ, cứ thử một lần đi. Nếu không hợp, cũng nói rõ với nhau, cậu ta đi đâu về . Hà cớ phải hành hạ nhau.”
Lục Chiêu nói nhưng tôi không phải trả thế nào.
Bởi vì trong đầu rối loạn thành một mớ, căn không nên nói .
Con gái đối với chuyện tình đều rất nhạy . Nói thật, không ít lần tôi tự hỏi rằng, Chu Bùi có tôi không?
Chu Bùi đối với tôi cũng rất đặc biệt.
Thế nhưng nếu tôi có một ngàn lý do cho rằng cậu ta tôi, cũng sẽ có 1001 lý do thấy, Chu Bùi không tôi.
Mỗi lần suy đoán, tôi vĩnh viễn không có kết quả.
Im một lúc lâu, tôi lái sang chủ đề khác.
lúc xong, Lục Chiêu đưa tôi về trường.
cổng trường, tôi lại gặp Chu Bùi.
Cậu ta mặc áo khoác đứng trước cổng trường hút thuốc, ngẩng đầu, ánh mắt cậu ta dừng lại trên tôi và Lục Chiêu.
Nhớ lại Lục Chiêu nói lúc cơm.
Tôi cẩn thận cậu ta, tìm ra vài phần ghen tuông trên khuôn .
Nhưng hoàn toàn không có.
Chu Bùi chỉ sửng sốt hai giây, cười cười, đi tới, quăng thứ vào trong taytôi.
“Nè, chúc mừng cậu kết thúc kì thi.”
Nói rồi, Chu Bùi dập tắt điếu thuốc, “Đợi có thành tích rồi, tôi lại thưởng cho cậu.”
“Tôi còn hẹn Điềm Điềm cơm, đi trước đây.”
Chu Bùi đồng hồ, vẫy tay, phóng khoáng rời đi.
Tôi bóng lưng cậu ta, hậm hực nói với Lục Chiêu bên cạnh: “Anh xem, cậu ta căn là không có.”
Lục Chiêu tôi với vẻ phức tạp.
“Đợi này có lẽ sẽ hiểu.”
Chu Bùi gần đây rất ít tìm tôi, tôi cũng không chủ động liên lạc với cậu ta.
Không phải không , là không dám.