Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 04

9.

Hắn sững người, cuối cùng nhận ra gương mặt dưới mặt nạ của ta giống hệt Thôi Cẩn.

“Ngươi làm sao có thể… Ngươi là chị ruột của Thôi Cẩn!”

Hắn nhanh chóng phản ứng, kinh hãi thốt lên:

“Hóa ra lời đồn đều là thật, năm xưa ngươi chính là người thay Thôi Cẩn ra trận chinh chiến.”

“Thảo nào Thôi Cẩn đánh không lại ngươi.”

Hắn run rẩy đưa tay cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, làm bộ muốn chém thẳng vào mặt ta.

“Ngươi quá nguy hiểm. Bản vương không thể giữ ngươi lại, ta phải giết ngươi ngay bây giờ!”

Ta tung chân đá bay thanh kiếm trong tay hắn, đạp mạnh khiến hắn ngã xuống đất. Chân phải ta đè lên ngực hắn, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng:

“Giết ta? Chỉ bằng ngươi?”

Lư An Vương trừng lớn mắt, không dám tin:

“Ngươi… ngươi chẳng phải đã trúng độc rồi sao?”

Ta nhếch môi cười nhạt:

“Ta ở Ngọc Hành Tông bao nhiêu năm, ăn không ít linh dược lẫn độc dược, sớm đã luyện được thân thể bách độc bất xâm. Độc dược hèn mọn của ngươi, làm sao có thể hạ gục ta?”

Ta nhặt thanh kiếm của hắn lên, mũi kiếm kề sát cổ hắn, giọng nói đầy lạnh lùng:

“Không diễn trò với ngươi nữa, giờ ta tiễn ngươi xuống hoàng tuyền.”

Rõ ràng, Lư An Vương vẫn không tin.

“Ngươi đã gia nhập dưới trướng bản vương, chẳng phải là muốn mượn thế lực của ta để tranh đấu với Thôi Cẩn sao? Chẳng lẽ ngươi định quay về đầu quân cho Thôi Cẩn?”

Ta khẽ cụp mắt, giọng điệu bình thản:

“Trước đây, ta mượn thế lực của ngươi. Nhưng giờ, cái chết của ngươi có giá trị lớn hơn nhiều so với việc ngươi sống.”

Lư An Vương thất kinh, hét lớn:

“Ngươi dám giết bản vương? Nếu ngươi giết ta, bọn chúng sẽ lấy mạng ngươi tế cờ!”

Hắn vừa dứt lời, ta đã vung kiếm chém xuống.

Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ ba thước đất. Lư An Vương trợn tròn mắt, đầu hắn rơi xuống, lăn lông lốc đến chân ta, rồi bị ta đá vào góc tối.

Ta nhấc kiếm lên, thản nhiên nói:

“Ai nói là ta giết?”

Ta đeo lại chiếc mặt nạ bạc, bước ra khỏi doanh trướng, giọng nói đầy vẻ bi thương:

“Thôi Cẩn phái thích khách ám sát Lư An Vương. Nay vương gia đã băng hà!”

Cùng lúc đó, một bóng đen lao vút ra khỏi doanh trướng, vừa hay bị không ít binh sĩ nhìn thấy.

Kẻ đó chính là tứ sư đệ của ta, người có khinh công xuất sắc nhất trong tông môn, cố ý giả làm thích khách để đổ tội lên Thôi Cẩn.

Cả doanh trại chìm trong im lặng, những binh sĩ canh giữ chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh, nhất thời không biết nên làm gì.

Ta xoay người vào trong, xách đầu của Lư An Vương đi ra ngoài.

“Đến đây mà nhìn vương gia của các ngươi!”

“Vương gia đã nuôi dạy các ngươi bao năm, nay bị Thôi Cẩn hại chết, chết không nhắm mắt. Các ngươi có nên báo thù cho vương gia hay không?”

Có người đầu tiên gào lên:

“Nên!”

Lập tức, không ít binh sĩ đồng thanh phụ họa:

“Nên!”

“Vậy thì cùng nhau giết Thôi Cẩn, báo thù cho vương gia!”

Binh lính giơ cao vũ khí, đồng thanh hô vang:

“Giết Thôi Cẩn, báo thù cho vương gia!”

Tiếng hô vang vọng khắp doanh trại, từng người mặt đỏ bừng bừng, như muốn trút cơn phẫn nộ trong lòng.

Xem kìa, cái chết của Lư An Vương không chỉ vô nghĩa, mà còn giúp kích thích ý chí chiến đấu của binh sĩ.

Ta khoác lên bộ giáp, dẫn đầu đội quân ra chiến trường.

Người tiếp theo, chính là Thôi Cẩn.

Ngoài tiền tuyến, trận chiến vẫn đang diễn ra.

10.

Triệu tướng quân không phải đối thủ của Thôi Cẩn.

Thấy tình thế sắp chuyển biến xấu, ta kịp thời xuất hiện.

Triệu tướng quân thoạt đầu sững sờ:

“Ngươi làm sao…?”

Nhưng tiếng gào thét phẫn nộ của đám binh sĩ phía sau nhanh chóng khiến hắn hiểu ra.

“Vương gia chết rồi? Sao vương gia có thể chết được?”

Hắn không để ý đến trận chiến đang diễn ra, lớn tiếng chất vấn:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi còn sống, mà vương gia lại chết?”

Thật là một kẻ ngu ngốc.

Ta không buồn đáp lời, chỉ lạnh lùng nói:

“Triệu tướng quân, vẫn đang đánh trận đấy. Có gì chờ kết thúc hẵng nói.”

Trên chiến trường, không được phép phân tâm dù chỉ một khắc.

Hắn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vung đại đao lao thẳng vào quân địch.

Ban đầu, binh sĩ có chút hoảng loạn. Nhưng khi thấy ta xuất hiện, họ như tìm lại được trụ cột, lập tức ổn định đội hình.

Chúng ta thực hiện kế hoạch bao vây, từ con đường nhỏ áp sát, ép đội quân chính của Thôi Cẩn vào khe núi.

Đúng lúc Thôi Cẩn dẫn người liều mạng chống trả, ta cưỡi ngựa vượt lên, tay kéo theo một người.

“Thôi Cẩn, ngươi có muốn nhìn xem đây là ai không?”

Thôi Cẩn sững sờ, ánh mắt tập trung vào người đang bị ta kéo.

“Đây chẳng phải là Thiên Mệnh Thần Nữ Giang Ninh mà ngươi luôn miệng nhắc đến sao?”

Ta khẽ cười, nâng Giang Ninh bị thương đầy người lên trước mắt hắn.

Sư đệ sư muội của ta quả nhiên làm việc cẩn thận. Ta đã dặn họ giữ mạng cho Giang Ninh, tuyệt đối không được làm tổn thương gương mặt cô ta.

Hiện giờ, gương mặt của Giang Ninh vẫn y nguyên như lần đầu ta gặp. Nhưng dưới lớp y phục rách nát, thân thể cô ta chẳng còn chỗ nào lành lặn, khắp người bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Ánh mắt cô ta trống rỗng, gương mặt không chút biểu cảm. Chỉ đến khi nhìn thấy Thôi Cẩn, đôi mắt mới khẽ chớp, giọng khàn đặc vang lên:

“Ca ca Thôi Cẩn, cứu ta…”

Đồng tử của Thôi Cẩn co lại. Hắn tất nhiên nhận ra Giang Ninh.

“Ngươi đã làm gì cô ấy? Mau trả Giang Ninh lại cho bản vương, nhanh lên!”

Thôi Cẩn quả nhiên coi Giang Ninh là bảo vật.

Ta dùng ngón tay khẽ móc lấy dải thắt lưng của cô ta, cười nhạt:

“Dựa vào đâu mà ta phải trả lại cho ngươi? Đây là người mà ta đã cất công bắt về.”

“Nhưng, không phải là không thể trả.” Ta dừng lại một chút, rồi thản nhiên nói:

“Chi bằng hôm nay Nhiếp Chính Vương hãy tạm thời lui binh?”

Thôi Cẩn không đáp, hắn đang do dự.

Các tướng lĩnh dưới trướng hắn lo sợ hắn sẽ chấp nhận yêu cầu của ta, liền đồng loạt khuyên can:

“Vương gia, ngàn vạn lần không thể lui binh!”

“Lui binh lúc này chắc chắn sẽ làm tổn hại sĩ khí. Tuyệt đối không được!”

Ta chậm rãi đưa lưỡi dao lên cổ Giang Ninh, nhẹ nhàng cứa vào.

Gương mặt Giang Ninh hiện lên vẻ đau đớn, nhưng những ngày tháng bị hành hạ khiến cô ta đã quen với nỗi đau.

Cô ta chỉ co rúm người lại, phát ra vài tiếng “A… a…” khàn đặc, nghe như tiếng kêu hấp hối của một con quạ.

Ta vẫn làm như không thấy, từng nhát dao chậm rãi rạch lên cổ cô ta.

Lưỡi dao nhỏ dần phủ đầy máu, màu đỏ tươi giống hệt ngày ta chứng kiến tông môn bị tàn sát.

Cuối cùng, Thôi Cẩn không thể nhịn thêm nữa, gào lên:

“Dừng tay!”

“Được, bản vương sẽ lui binh. Ngươi trả lại Giang Ninh cho ta.”

Các tướng lĩnh bên dưới còn định tiếp tục can ngăn, nhưng bị Thôi Cẩn quát lớn, không ai dám hé răng.

“Ninh nhi là Thiên Mệnh Thần Nữ. Nếu Thần Nữ chết, cả Đại Ân sẽ gặp đại họa.”

“Bản vương làm vậy là vì Đại Ân! Lui binh!”

Thiên Mệnh Thần Nữ ư? Nếu thật sự có người có thể bảo vệ sự thịnh vượng của quốc gia, vậy còn cần binh sĩ để làm gì?

Dù binh sĩ tỏ ra bất mãn, nhưng không dám trái lệnh, chỉ có thể vừa chửi bới vừa lùi lại.

Ta bật cười khinh bỉ:

“Thôi Cẩn, làm Nhiếp Chính Vương bao nhiêu năm, ngươi chẳng học được chút khôn ngoan nào sao?”

“Ngươi nói gì?”

“Ta nói, ngươi vì một nữ nhân mà lui binh, ngươi đặt những tướng sĩ theo ngươi vào vị trí nào?”

Bị ta vạch trần trước mặt toàn quân, sắc mặt Thôi Cẩn trông rất khó coi.

“Ngươi chỉ là kẻ đi nhặt chiến công của kẻ khác. Ngươi chưa từng thấy máu đỏ vương trên giáp sắt giữa ánh chiều tà, chưa từng nghe tin thắng trận truyền về từ những dãy núi hùng vĩ. Ngươi chỉ thấy những thân xác bạch ngọc của quý tộc mà chẳng bao giờ nhìn ra đống xương trắng chất cao như núi trong vài nét bút ghi chép.”

“Vì thế, ngươi không biết trân trọng, chỉ coi binh sĩ như cỏ rác, như công cụ.”

Ta xách Giang Ninh lên, giọng đều đều nhưng đầy chế giễu:

“Thôi Cẩn, nhà họ Thôi dồn bao tâm huyết vào ngươi, bắt ngươi dậy từ canh ba đến canh một, chỉ để nuôi ra một kẻ tầm thường như ngươi sao?”

Thôi Cẩn siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng:

“Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Lần này, trước muôn vàn binh lính, ta từ từ gỡ bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, để lộ ra gương mặt giống hắn như đúc.

“Ta, Thôi Hòa, chị ruột của ngươi.”

“Người tám tuổi ra trận là ta. Người phá cửa ải, thu phục lãnh thổ cũng là ta. Người được phong làm Chiến Thần, vẫn là ta.”

Thôi Cẩn sững sờ.

Trong suy nghĩ của hắn, ta vốn dĩ đã là một kẻ chết từ lâu.

Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức phủ nhận:

“Không thể nào! Ngươi nói dối!”

“Ngươi… ngươi chỉ là kẻ cải trang!”

Ta khẽ chạm lên gương mặt mình, giọng điềm tĩnh:

“Vậy ta hỏi ngươi, trận Hàn Cốc năm đó thắng thế nào?”

Hắn không chút do dự đáp:

“Đêm tối đi theo đường nhỏ, đánh úp.”

Ta mỉm cười nhạt:

“Không, đó là ta lừa ngươi.”

Năm đó, phụ thân bắt ta phải báo cáo mọi chuyện xảy ra trong quân doanh, bất kể lớn nhỏ, để cho Thôi Cẩn biết.

Nhưng ta đã để lại một con đường lui, cố tình dựng lên một câu chuyện giả.

“Thực ra, trận đó, chúng ta lợi dụng sương mù buổi sáng, men theo dòng suối trong khe núi mà tiến lên. Đúng chứ, Lư tướng quân?”

Lư tướng quân sắc mặt trầm trọng, nhìn ta chằm chằm, cuối cùng gật đầu:

“Phải.”

Cả đội quân dưới trướng Thôi Cẩn bùng nổ tiếng bàn tán, xôn xao như vỡ chợ.

Những vị tướng lĩnh quen thuộc trong ký ức của ta, lúc này đều hướng ánh mắt về phía ta.

“Vậy nên, Chiến Thần năm đó, tên là Thôi Hòa.”

Ta quét mắt nhìn quanh, giọng nói vang vọng:

“Các vị, nghe rõ đây, ta tên là Thôi Hòa.”

Lời vừa dứt, ta buông tay thả Giang Ninh xuống đất.

Không chút chần chừ, ta giơ cao roi ngựa, thúc mạnh, để vó ngựa giẫm nát cơ thể cô ta.

Binh lính phía sau ta đồng loạt lao lên, vó ngựa tung cao rồi hạ xuống, biến cái gọi là Thiên Mệnh Thần Nữ thành một vũng thịt nát bấy.

Thôi Cẩn giờ đây chẳng còn tâm trí quan tâm đến sống chết của Giang Ninh nữa.

Quân đội của hắn rơi vào hỗn loạn, và trận chiến này chúng ta giành chiến thắng một cách dễ dàng.

Cuối cùng, ta ép Thôi Cẩn đến vách đá cheo leo.

Hắn không thể kiềm chế được nữa, giọng đầy nghi hoặc hỏi:

“Ngươi chẳng phải đã bị thiêu chết rồi sao? Tại sao lại còn sống?”

Năm mười tám tuổi, ta đại thắng trở về kinh.

Những gì chờ đợi ta không phải là vinh quang, mà là một trận đồ sát.

Một trận đồ sát đến từ chính những người thân của ta.

Dù ta đã lập bao chiến công hiển hách cho nhà họ Thôi, họ vẫn muốn giết ta.

Chỉ vì họ cho rằng ta quá khó kiểm soát, lo sợ một ngày nào đó ta sẽ nói ra sự thật.

Chỉ vì ta là nữ nhân, công trạng của ta phải được tính lên người nam nhân, và ta phải chết vì cái gọi là đại nghĩa của gia tộc.

Chính mẫu thân đã cứu ta.

Trước khi bọn họ ra tay, bà lén đưa ta đi, rồi phóng hỏa đốt căn nhà, dựng lên cái chết giả cho ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương