Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5: Hai lần

9.

Hồi đột ngột dừng lại, người trước mặt tràn đầy giận dữ khó hiểu.

“Hai lần hai triệu, cô bán tôi hai lần!”

Tôi sững sờ, vô thức buột miệng: “Anh Lộ Sở…”

Sau đó im lặng.

Anh tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên.

“Tôi tìm người tra soát dòng tiền trong tài khoản ngân hàng của cô, nhìn thấy khoản chuyển khoản lớn của Lộ Sở cho cô, hỏi trước sau liền hiểu rõ.”

“Hai lần! Cô bỏ tôi hai lần!”

Tôi buộc ngẩng đầu nghe.

Bộ dạng của anh, không như vì tôi bán tin tức của anh mà đến trả thù, ngược lại như đến để than thở.

Nhưng tôi , cần anh muốn, có thể dễ dàng khống chế tôi một lần nữa.

“Vậy anh muốn thế đây?” Tôi hỏi.

Anh trừng mắt nhìn tôi.

Mắt đỏ hoe.

“Đại Thanh Dư, sao cô lại vô tâm vô phế như vậy.”

“Chân của Lộ Sở không do cô , sao không nói cho tôi !”

Vì không tin tưởng.

Chẳng lẽ nói ra, anh sẽ tin sao?

Tôi thấy cổ họng có chút khô, khàn giọng nói: “Dù sao tôi nhận tiền của cô ta.”

Anh đ.ấ.m một quyền vào tường.

Tôi dọa giật , vừa định nói gì đó, anh chầm lấy tôi.

Đầu vùi vào hõm vai tôi.

“Không thấy oan sao?”

nhiều như vậy, không thấy oan sao?”

“Đại Thanh Dư, sao cô không, nói với tôi một tiếng?”

Tôi sững sờ.

Hõm vai một mảnh ẩm ướt.

Người một giây trước còn hung hăng, bây giờ như một đứa trẻ phạm lỗi, tôi khóc.

10.

Tôi có gì mà oan .

Nhận tiền việc thôi.

Sau tất cả những gì xảy ra, nói tôi tự tự chịu không sai.

Tôi không dám nói oan .

Không đứng bao lâu, tôi tìm lại được giọng nói của .

“Nếu không đến báo thù, thì đi đi.”

“Về sau không quan đến nhau.”

Anh lại tôi chặt hơn.

“Anh chạm vào người khác.”

chạm vào cô gái trong quán bar, chạm vào Lâm Du, khi ở bên em, sau khi chia tay với em, anh chạm vào bất kỳ ai.”

đầu đến cuối có em.”

“Thanh Dư, anh không bẩn.”

“Đừng rời xa anh nữa, được không?”

Tôi nghĩ có uống nhiều rượu rồi không.

Sao trong đầu hỗn độn một mảnh, không thể lý giải được chuyện đang xảy ra trước mắt.

Tôi thậm chí còn không nên phản ứng như thế .

“Không muốn.”

Hạng Hoài Tranh sững sờ, buông tôi ra.

Mắt vẫn còn đỏ hoe.

Tôi thất thần nhìn anh.

“Không muốn có bất kỳ quan với anh nữa, không muốn gặp lại anh, không muốn xuất hiện trước mặt anh nữa.”

Mỗi chữ “không muốn” nói ra, ánh sáng trong mắt anh lại mờ đi một phần.

Rất lâu sau, anh cuối cùng nhượng bộ.

“Vậy.. anh sẽ đợi.”

Tôi không nhớ anh rời đi lúc , khi hoàn hồn lại, trong phòng khách còn lại một tôi.

11.

Ngày hôm sau, đầu đau như búa bổ.

Tôi tìm nhiệt kế đo thử, ba mươi chín độ.

Có lẽ vì uống rượu, lại ngồi trong phòng khách thổi gió nửa đêm.

Tôi cam chịu nằm lại trong chăn.

Vừa nhắm mắt, liền rơi vào giấc mơ….

….

Mơ thấy ba năm trước, tôi sốt cao ở nhà, thần trí không rõ.

Gọi điện thoại cho Hạng Hoài Tranh, tục cúp máy.

Cuối cùng gọi bạn đưa tôi đến bệnh viện.

Bốn mươi độ.

Bác sĩ nói, nếu đến muộn hơn có thể sẽ tổn chức năng cơ thể.

Khi đó tôi gần như không còn ý thức.

Hạng Hoài Tranh vẫn luôn không lạc với tôi.

Cho đến khi hạ sốt, tôi một trở về, nhìn thấy Hạng Hoài Tranh mặc vest chỉnh tề đứng trong phòng khách, mặt không kiên nhẫn: “Đi đâu vậy? Sao lại tắt máy?”

“Tối nay có một buổi tiệc, cô đi cùng tôi.”

Tôi đứng ở cửa một lúc, đợi đến khi anh mất hết kiên nhẫn, mới vuốt tóc mái, chậm rãi nói: “Được, đợi em tắm rửa.”

Anh ta đối xử với tôi một chút không tốt.

Nhưng tôi không thể mãi chịu ấm .

Mở mắt ra, nhìn thấy người vừa xuất hiện trong giấc mơ.

“Em sốt rồi, dậy uống thuốc đi.”

Tôi chớp mắt, không người trước mặt mặt lo lắng là mơ, hay là người lạnh lùng vừa rồi là mơ.

“Sốt đến ngốc rồi sao?”

Tôi nhận lấy thuốc: “Sao anh có thể ra vào nhà tôi tự do như vậy?”

“Mật khẩu em cài đặt vẫn thay đổi, thậm chí không cần đoán.”

Xem ra nên đổi mật khẩu rồi.

Anh nấu mì.

Tôi nếm thử một miếng trong sự mong đợi của anh, sau đó đặt đũa xuống, đẩy bát mì ra.

“Khó ăn.”

Anh dùng đũa tôi dùng nếm thử một miếng, nói: “ được mà, có chỗ không hợp khẩu vị của em?”

Tôi quan sát mặt của anh, chậm rãi nói: “Vì là anh , nên khó ăn.”

Tay cầm đũa của anh cứng đờ.

Tôi mở ứng dụng đặt đồ ăn, đặt một bát cháo.

“Dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi anh đi đi.”

Cho đến khi tôi uống hết cháo, lại ngủ thiếp đi, anh không đi.

Ngày thứ ba, ba mươi bảy độ.

Hạ sốt rồi.

Tôi ra ngoài rót nước, nhìn thấy Hạng Hoài Tranh cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách ngủ thiếp đi.

Chút động tĩnh đánh thức anh, anh mở mắt ra câu đầu tiên liền hỏi: “Đo nhiệt độ ? Bây giờ thấy thế ?”

Tôi cầm cốc nước, dựa vào khung cửa.

“Nghe nói Lộ Sở một năm trước về nước.”

“Anh cô ta như vậy, ở bên nhau ?”

Anh im lặng một lúc, ngồi dậy, vuốt mặt.

.”

“Anh sớm  không còn quan gì đến cô ta nữa.”

Anh giải với tôi: “Hai năm trước, anh căn bản không hạ thuốc.”

“Anh ngày đó là ngày cuối cùng của hợp đồng, là muốn lừa em đến, tỏ tình với em. Nhưng không ngờ…”

“Thực ra anh em rất sớm rồi, là trước đó, anh không thể rõ tình của .”

Tôi l.i.ế.m đôi môi khô khốc, khẽ lặp lại: “ em?”

“Sỉ nhục em? tổn em? Đây là cách tổng giám đốc Hạng bày tỏ tình đặc biệt sao?”

Sắc mặt anh trắng bệch.

“Vậy nên anh tìm đến em, không để tiếp tục báo thù, đúng không?”

Anh ta nghẹn ngào, giải : “Anh không muốn báo thù em.”

“Trước đây gây ra tổn cho em, là anh có lỗi với em.”

“Nhưng anh muốn quay lại như trước. Thanh Dư, cho anh thêm một cơ hội nữa đi.”

Tôi nghiêng đầu, uể oải dựa vào cửa.

“Quay lại như trước?” Tôi lẳng lơ cong môi, “Trai đẹp ở nước ngoài nhiệt tình hơn trong nước nhiều, người trưởng thành, vừa mắt liền lên giường.”

“Hai năm nay, em có rất nhiều người.”

Tôi nhìn sắc mặt Hạng Hoài Tranh càng ngày càng kém, nụ cười trên môi càng ngày càng sâu.

“Như vậy, anh thấy còn có thể quay lại như trước không?”

Hạng Hoài Tranh hít sâu một hơi.

Tay anh đang run.

Tôi đặt cốc xuống, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hạng Hoài Tranh phía sau chặt lấy tôi, như lấy khúc gỗ cứu sinh.

Giọng anh vừa nhẹ vừa gấp.

“Không sao cả, sau …sau có chúng ta.”

Tôi vào gương.

“Nhìn xem …. thì ra dáng anh một người là như thế .”

“Hèn mọn lại khó coi.”

“Em trước đây, có bộ dạng sao?”

Tôi lại cười lạnh lùng, bảo anh nhìn.

“Nhưng trước đây nhìn bộ dạng của em…anh có thấy yêu em không?”

Ngày hôm đó, anh nhìn biểu của tôi trong gương, như ác mộng ám ảnh, hoảng hốt bỏ chạy.

————–

Cập nhật truyện mới mỗi ngày tại HOA VÔ ƯU. Follow ngay để không bỏ lỡ!!!

Tùy chỉnh
Danh sách chương