Chương 3
- Lên bảng
- Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm
Tiết học đầu, thầy dạy toán bước trong lớp, chẳng một lời cả, thầy phấn lên rồi kẻ năm cột dọc hoàn hảo ở tấm bảng đen, chia thành bốn phần. Lũ học sinh ở lớp ói cả ra máu, tá hỏa lên thầy phẩy phẩy tờ danh sách lớp được kẹp ở trong sổ đầu bài, ngón giữa đẩy gọng kính đen ở sống mũi lên cao. “Thằng đầu tiên lên bảng.” “Vãi lúa!” Thanh hét thầm một tiếng, theo xu hướng của những học sinh khác xung quanh mà hạ thấp xuống hết mức có thể, mong sao tránh thoát được khỏi tầm ngắm của vị viên đang đứng ở bục cao kia. “Sao thầy kiểm tra mà chẳng trước gì thế?” “Đứa lên bảng đầu tiên sẽ bài số 12 ở trong sách bài tập.” Quý quyển sách khoa lên che mặt, vội vội vàng vàng huých khuỷu của Thanh. “Bài mà thầy vừa đọc là bài thế? Nó ở trang mấy vậy?” “ bài này tuần trước thầy có rõ rồi mà? Ở trong sách bài tập ấy, mở ra!” “Nhưng tao có bao giờ động quyển bài tập ấy đâu?” “Anh Quý! Lên bảng!” Quý bặm môi rồi vuốt thẳng vạt áo sơ mi xuống, giật lấy quyển sách bài tập mà Thanh đang rồi lững thững bước lên bảng. Trong thầy đang nhắm thêm đứa khác nữa, Quý điên cuồng quay đầu xuống để xin sự trợ giúp. “Trang mấy thế? Trang mấy?” Bọn lớp vừa đau đầu né khỏi đôi sắc lẻm của thầy , vừa nghĩ cách để truyền tải tin tức cho Quý. Khổ nỗi, bọn nó không dám to vì sợ nên tiếng cứ thều thào sắp hết hơi vậy, hại cậu cứ hả hả mãi. Cuối , một học hiểu cậu đã nhanh chóng lấy một quyển vở ra rồi ghi lên một dòng . “Tỉ số trận đấu ngày hôm qua giữa MU và Liverpool là bao nhiêu?” Quý dòng ấy mà cả tê tái, đau đớn nuốt ngược nước trong tim rồi mở trang thứ bảy ở trong sách bài tập ra. “Xoay ngang xoay dọc gì thế hả? Tôi chỉ chia điểm của trò ra mười bây giờ.” Thầy lườm nguýt Quý khiến cho sống lưng cậu dựng đứng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết đầu giải một trong bài toán khó nhất toàn nội dung học có trong sách. Còn lại duy nhất một ô trống nữa, lên bảng tiếp theo đã đầu phấn rồi viết lời giải. Ai cũng biết bài tiếp theo mà thầy gọi lên là bài tập khó thứ ở trong sách bài tập, cả lớp phó học tập là Hà cũng băn khoăn mãi với con số kết quả không hề đẹp một chút . Cảm nhận được tầm của thầy đặt lên mình, Vi khẽ co rúm cả lại, trong đầu thầm lẩm bẩm “chết rồi chết rồi”. Bất ngờ thay, mà thầy điểm tên lại không là ấy. “ học sinh ngồi ở cuối kia là học sinh mới à? Sao lạ thế nhỉ? Lên bảng đi.” giật mình ngẩng đầu lên, vội thò xuống gầm bàn để lôi một quyển sách bài tập toán ra. Bất chợt phát hiện quyển sách mà mình từng dùng học ở trường Đông không chương trình học với ngôi trường trọng điểm này. Khuê ngay lập tức hiểu ý, giơ lên để ý kiến với thầy . “Thưa thầy, ấy mới chuyển lớp mình sáng nay thôi nên chưa có chuẩn bị trước ạ.” “Là mới thì lại càng lên. Để thầy còn biết được thực lực ra sao để còn có án phù hợp để dạy chứ?” Cả lớp đồng thanh kêu lên: “Thầy ác thế? Đó là bài khó nhất đấy.” “Chúng bây lắm mồm thế?! Chẳng hạn đi đánh trận, nếu các trò không biết tình hình của quân lính phe ta thế , yếu khỏe ra sao thì xuất quân chịu chết hết hả?” “…” Không cãi lại được. Chẳng biết ví dụ này có đúng hay không nhưng lại rất thuyết phục. Khuê dẩu môi lên rồi lấy quyển sách bài tập của mình đem cho . cảm ơn, liếc qua đề bài câu cuối rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không nhanh không chậm bước lên bục giảng, một cục phấn trắng rồi đầu cử động cổ . Từ bên , cả lớp đều “ồ” lên những tiếng dài thấy từng nét ngay ngắn, thẳng hàng của đè lên tấm bảng đen, giống số ở trong đầu cứ thế tự tuôn ra, chỉ mất một lúc để suy nghĩ rồi viết ra lời giải của mình. Tiếng lạch cạch của đầu phấn va chạm với nền bảng không dứt không chút , chỉ đôi mới dừng lại để ngó đầu những giả thiết trong đề bài hay nhẩm tính gì đó. cả thầy cũng dùng ngón giữa đẩy gọng kính lên cao để được quan sát rõ ràng hơn. Chưa mười phút, một bài toán khó đã được giải ra đầy đủ và ngắn gọn ở bảng. Điều đặc biệt của ngày hôm nay là thay vì ngó nghiêng việc riêng hay chuyện rì rầm, cả lớp 12A1 lại chăm chú lên bảng, quan sát vị đại thần: và Quý luôn đứng ở hạng nhất trong trường của mình nhau giải đề, tự hỏi rằng ai sẽ là giỏi hơn. “Ừm…” Sau quay trở về chỗ ngồi của mình, thầy bài giải của , gật gù: “ này ổn rồi. Mấy khác chưa được có hiểu cách giải của không? Không hiểu chỗ thì thầy sẽ giải đáp cho.” Lúc rời từ bài của để ngó sang bài của Quý, thầy không nhịn được mà thò qua lớp kính để dụi mấy , rồi sau đó quyển án ở bàn mà phang thẳng đầu Quý khiến cho cậu kêu “á ui” một . “ này… Trò viết mà phép vậy.” “Ồ! Cuối thầy cũng đã nhận ra được sự cá tính trong những nét của em sao?” “Đúng đúng, trò đẹp lắm, viết mà hoá phép tiên. Thầy đầu cảm thấy hoa mặt chóng rồi.” Quý: “…”