Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi muốn giáng cho cậu ta hai cái mặt.
chuyện này là do tôi sai.
Tôi hết cách rồi…
Hai đứa tôi mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Dì nhỏ, dượng nhỏ, bao giờ thì hai người sinh em cho cháu chơi vậy ạ?”
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, tôi giật mình.
Tôi quay đầu , đứa cháu trai ba tuổi của tôi đang mở to đôi mắt long lanh chúng tôi không chớp mắt, trên mặt tràn đầy nụ cười ngây thơ.
Cháu trai, sinh em là để chơi hả?
Khoan , sinh em cơ?!
“Hai đứa bớt nói chuyện riêng , sau này còn nhiều thời gian , mau, mau đây, chúng ta bàn chuyện chính, sao có thể thiếu hai đứa được!”
tôi tìm đến chỗ chúng tôi, kéo hai chúng tôi trong.
“Tôi , đầu tháng sau mùng tám là ngày đẹp , tôi xem lịch rồi, hợp cưới xin!”
Dì Vương đang thao thao bất tuyệt nói, ba tôi ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đúng đúng, đến lúc mua tân hôn ở gần đây , hai đứa nhớ thì về cũng tiện!”
Hai nói chuyện rôm rả, rõ ràng là đang bàn chuyện “hôn ” của chúng tôi, hai chúng tôi chẳng tài nào chen miệng được.
Hai chúng tôi đúng chuẩn người ngoài cuộc.
Tôi quay đầu cậu ta, hàng mi rũ xuống thể hiện áy náy của tôi.
Cậu ta liếc tôi một cái, dường cảm có chút buồn cười: “Giả bộ đáng thương hả? Vô dụng .”
Được , tôi cúi đầu, muốn gắp chút ăn.
Có thực mới vực được đạo.
Vừa gắp được một miếng sườn xào chua ngọt, tôi cảm bên tai truyền đến giọng nói khe khẽ: “ sao thì cũng thế này rồi, hay là hai đứa mình thử xem sao?”
Tôi cảm toàn thân nóng ran, đặt đũa xuống, cúi đầu che giấu vẻ ửng hồng trên mặt: “Vậy nhỡ đâu thử không thành công, thì tính sao?”
sao thì bây giờ gắng sức vẫn còn kịp ngăn cản, nhỡ đâu tân hôn mua rồi, hôn kỳ định rồi, hai đứa tôi ép lên xe hoa – kết hôn tại chỗ mất.
Ánh mắt cậu ta lóe lên, muốn nói , cuối cùng không nói, nâng chén lên uống một ngụm, rượu trắng cho đỏ bừng mặt.
Tôi phì cười một tiếng: “Sẽ không ai ngốc đến mức rượu trà còn không phân biệt được chứ.”
Cậu ta không trả lời thẳng câu hỏi của tôi…
Ước chừng, cậu ta cũng cảm , nhỡ đâu tình nhân không thành, đến bạn bè cũng chẳng còn.
“Bạn tốt ơi, quan hệ của hai đứa mình bàn đến chuyện tình cảm thì đúng là tổn thương tình cảm nha!”
Tôi dùng giọng điệu đùa cợt nói ra, là suy nghĩ chân nhất trong lòng tôi.
Mặt cậu ta đen tìm đến chỗ nước trà, uống một ngụm, sắc mặt càng đen hơn.
Cái tên này giận dỗi cái chứ?
Chẳng qua là uống nhầm đồ tôi chế giễu , châm chọc tôi bao nhiêu năm nay, tôi có để bụng đâu.
“Vậy cậu nói xem, sao bây giờ?”
Trong đáy mắt cậu ta ánh lên vẻ lạnh lẽo, dường tôi nói sai câu nào, cậu ta sẽ nhào lên bóp cổ tôi ngay – mặc chuyện này từng xảy ra vô số lần.
Tôi nghĩ ngợi một hồi, đưa ra một biện pháp bất đắc dĩ.
“ sao thì, cậu độc thân cũng không thiệt năm nào, tớ tạm thời cũng không muốn yêu đương, hay là diễn kịch ứng phó họ trước , qua một thời gian tìm lý do chia là được.”
Vẻ mặt đen than của cậu ta đột nhiên nở một nụ cười, tôi có một dự cảm chẳng lành.
“Cậu nào là không muốn yêu đương? Cậu là không có số đào hoa chứ.”
Quả nhiên, mỗi lần Lục Lẫm nở một nụ cười, là có một Hứa Điềm “tổn thương”.
Tôi nén giận, liếc xéo cậu ta một cái: “Nói cậu có ấy.”
“À đúng đúng đúng, cậu ghen tị .”
Cậu ta có, còn rất nhiều là đằng khác.
Chỉ là tôi chưa từng cậu ta thích cô gái nào, tuy rằng có một bạn gái tin đồn, cũng chưa cậu ta chính thức hẹn hò ai.
Tôi muốn cười cho qua chuyện, nếu không cậu ta nói thêm một câu “Cùng là người nhau, sao khác biệt lớn thế nhỉ?”, thì tôi bỏ qua rồi.
Tôi không thể nhịn được nữa, nhào lên túm lấy cổ cậu ta bóp một trận, cậu ta giãy giụa đến đỏ bừng mặt.
cậu ta ở một bên dùng ánh mắt vừa mừng rỡ vừa ám muội chúng tôi: “Bọn trẻ, có sức sống ghê, tình cảm tốt !”
tôi nhíu chặt mày: “Điềm Điềm, buông ra! Lỡ Tiểu Lục đau thì sao!”
Tôi buông , gắp một miếng thức ăn, không có chuyện : “Sườn xào chua ngọt này ngon phết.”
Vừa nãy ai bóp cổ người ta ấy nhỉ?
Tôi không biết!
Cậu ta cười khẩy một tiếng: “Cậu tưởng là hồi xưa chắc? Bây giờ dì chống lưng cho tớ rồi!”
Tôi lườm cậu ta một cái khuất tầm mắt tôi.
Đường dài mới biết ngựa hay, chúng ta chờ xem!
3
Cuối cùng, sau một hồi hai bà thổi phồng nhau theo kiểu “thương mại”, bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc.
cậu ta bảo cậu ta đưa tôi về , trông cậu ta có vẻ hơi không tình nguyện.
Tôi nói: “Cậu thích đưa thì đưa, không thích thì , tớ có có chân tự về được, cậu không cần thiết tớ muốn ăn thịt cậu đến thế.”
Tôi quay đầu cậu ta: “Tuy rằng tớ biết tớ cũng có chút nhan sắc, dọc đường khó tránh khỏi có chút nguy hiểm, không sao, cậu biết đấy, tớ là đai đen taekwondo.”
Cậu ta cười khẩy một tiếng: “Cậu cô đơn hai mươi mấy năm, tớ đưa cậu là vì có trách nhiệm người khác.”
Ý ?
Ý là sợ tôi độc thân lâu ngày sinh lòng tà niệm người khác hả?
Tôi trừng mắt cậu ta, nếu ánh mắt có thể giết người, cậu ta tôi băm vằm thành trăm mảnh rồi.
Trên đường về có một khu vườn hoa, lúc này trời chưa tối hẳn, vẫn còn rất nhiều người dạo.
Một cô mặc váy hồng nhỏ nhắn cầm hoa tươi về phía chúng tôi, cô lộ ra hai lúm đồng tiền, cười rất ngọt ngào: “Anh ơi, chị xinh đẹp thế này, mua một bó hoa hồng tặng chị anh!”
Khóe miệng tôi tràn đầy vẻ chế giễu, chằm chằm Lục Lẫm: “ em gái ơi, cái anh này còn không xứng tặng hoa cho chị đâu!”
Lục Lẫm nhướn mày, mua một bó hoa, hung hăng nhét lòng tôi.
“Chắc đời mới được nhận hoa lần đầu nhỉ? Ông đây ban thưởng cho cậu đấy!”
Nghe cái giọng điệu này của cậu ta, nhét tôi không hoa, là bom ấy.
Tôi tức đến mức muốn vứt hoa , mặt đường sạch sẽ, không nỡ xuống .
thì, nhận lấy vậy! sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nhận được hoa.