Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu ta dường như nghĩ đến chuyện gì đó trong quá khứ, khẽ cười: “Tớ không làm như vậy, sao khiến cậu chú ý đến tớ, sao khiến cậu trong mắt chỉ có mình tớ được chứ?”
Khóe miệng tôi giật giật: “Ấu trĩ!”
Cậu ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “Dù có ấu trĩ đến đâu, chẳng phải vẫn là cưa đổ cậu rồi hay sao?”
Tôi nghĩ bụng cái này mà là cậu theo đuổi chắc?
Chẳng phải là chờ củ cải tự nhảy vào bát hay sao?
Thôi vậy, không muốn nói nhiều với cậu ta, khóe miệng tôi cong lên: “Miễn cưỡng coi như là cưa đổ đi.”
Cậu ta gật gật đầu, vẻ mặt rất biết nghe lời: “Dạ dạ dạ, cảm tạ cậu thương xót, quãng đời còn lại xin hãy tiếp tục thương yêu tôi!”
Tôi ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, duỗi một bàn tay đặt lên mu bàn tay cậu ta: “Được thôi, cả đời này coi như là tiện nghi cho cậu vậy!”
10
Hôn lễ của chúng tôi diễn ra đúng hẹn.
Tôi mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi, khoác tay cậu ta.
Gương mặt tuấn tú của cậu ta dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tuyên thệ ra ba chữ “Anh đồng ý”.
Tim tôi run lên, nghĩ bụng cái người đàn ông này đúng là yêu tinh, cái gương mặt này tôi đã nhìn suốt mười mấy năm rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn có thể mang đến cho tôi cảm giác tim đập rộn ràng.
“Em cũng đồng ý!”
Tôi tuyên thệ xong.
“Anh sẽ trân trọng, yêu thương, yêu em sâu đậm suốt cả cuộc đời!”
Lời tuyên ngôn thật khô khan, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự chân thành tha thiết của cậu ta.
Người dẫn chương trình tuyên bố tiếp theo là giai đoạn hồi tưởng, tôi nhìn lên màn hình chiếu ra từng tấm ảnh chụp chung của chúng tôi.
Thật ra, ảnh chụp chung của chúng tôi vốn dĩ không nhiều.
Có vài tấm là ảnh chụp tập thể lớp, có vài tấm là ảnh selfie của tôi và Bạch Lộ.
Nhưng trong những tấm ảnh này, ít nhiều đều có bóng dáng của cậu ta, hơn nữa, tôi cũng đến lúc này mới biết, trên mỗi một tấm ảnh, cậu ta đều đang nhìn tôi.
Tôi vậy mà không hề hay biết, suốt mười năm nay, cậu ta vẫn luôn âm thầm lặng lẽ dõi theo tôi!
Tôi đột nhiên có chút xấu hổ, nhìn cậu ta: “Em không biết.”
Cậu ta lấy ra chiếc nhẫn cưới, cẩn thận đeo vào ngón áp út của tôi: “Không sao, chín mươi năm sau biết là được rồi.”
Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng chúc phúc, những tấm ảnh vẫn tiếp tục được chiếu.
Không lâu sau, tôi thế mà lại tìm thấy một tấm ảnh chụp chung có ý nghĩa thật sự của chúng tôi.
Tôi nằm bò ra bàn học, ngủ say sưa, gương mặt cậu ta xuất hiện ở nửa bên trái bức ảnh, còn tạo dáng chữ “V” nữa.
Hay cho cậu, thì ra còn từng làm chuyện xấu xa là thừa lúc tôi ngủ say lén chụp ảnh tôi!
Tôi quay đầu lại, vẻ mặt trách móc nhìn cậu ta.
Cậu ta cũng nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân, trong ánh mắt như vậy, tôi dường như đang đắm mình trong những đám mây mềm mại, ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, mong chờ một tương lai tươi đẹp.
“Sao lại lén chụp ảnh em, còn chiếu ở đây nữa?”
Tôi vẫn là muốn chất vấn.
Có biết hay không, ở đây có rất nhiều người thân thích đó, hôm nay qua đi, mọi người đều sẽ biết tôi đi học lén lút ngủ gật cho mà xem!
Cậu ta mím môi, khóe miệng cong lên ý cười: “Hồi đó chẳng phải anh đã nói em mà còn ngủ nữa là mách phụ huynh đó sao, cái này có tính là cách thức lãng mạn nhất không?”
Tôi tặng lại cậu ta một cái liếc mắt.
Thôi được rồi, cũng tạm chấp nhận được.
Rất lãng mạn!
11
Đêm tân hôn, tôi không nhịn được hỏi cậu ta: “Rốt cuộc là cái dây thần kinh nào của anh tự dưng đúng khớp vậy, phát hiện ra vẻ đẹp của em?”
Cậu ta ôm lấy tôi, nháy nháy mắt: “Có lẽ là trúng phải cái khí chất đàn ông của em.”
Tôi véo cánh tay cậu ta: “Cho anh cơ hội cuối cùng đấy!”
Cậu ta đau đến mức mặt đã hơi đỏ lên rồi, vẫn còn gượng gạo nói: “Chút sức lực này của em đâu có đủ?”
Tôi dùng thêm sức, cuối cùng cậu ta cũng chịu thua: “Được được được, anh nói, là từ hồi lớp 10 đó, anh nhìn ra em thích anh rồi, anh cảm thấy em không giống với những người khác.”
“Chỗ nào không giống?”
Tôi mong chờ nhìn cậu ta, sau đó chỉ vào mũi cậu ta: “Cấm anh nói cái khí chất đàn ông của em đấy nhé!”
Cậu ta nắm lấy ngón tay tôi: “Đáng yêu, xinh đẹp, hơn nữa còn rất dịu dàng.”
Tôi nằm mơ cũng không ngờ tới hai chữ “dịu dàng” này cậu ta sẽ dùng để hình dung tôi.
Giữa lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, cậu ta vỗ vỗ đầu tôi: “Sự tốt bụng của em đối với anh, anh vĩnh viễn đều sẽ nhớ kỹ.”
Tôi nói thế thì còn tạm được.
Trong tiếng ngáy khẽ khàng của cậu ta, tôi cũng ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh giấc lần nữa, tôi gọi một tiếng “Mẹ” với dì Vương.
Bà ấy hớn hở vui mừng nghênh đón tôi đến bên bàn ăn: “Điềm Điềm, con thích ăn gì, mẹ hôm nay làm bánh bao màn thầu còn chuẩn bị sữa đậu nành, quẩy rán, nếu như con thích món nào, bây giờ mẹ sẽ xuống dưới mua cho con!”
Tôi vừa định nói món nào con cũng thích, lại nhìn thấy Lục Lẫm từ ngoài cửa bước vào, trên tay xách theo bánh thịt bò mới mua mà tôi thích ăn nhất.
“Mẹ, ngày đầu tiên tân hôn mẹ qua đây làm gì thế?”
Bà ấy cười híp mắt nhìn tôi: “Điềm Điềm, mẹ muốn ôm cháu trai rồi.”
Tôi kinh hãi.
Quay đầu nhìn Lục Lẫm, cậu ta cũng đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi im lặng không nói gì, cậu ta lên tiếng.
“Mẹ, mẹ muốn mấy đứa ạ?”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!