Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phương Kình nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi liếc nhìn quanh một lần, đây có quá nhiều đồ lặt vặt, từ văn phòng phẩm đến đề thi… Sao có một tờ 59 điểm chứ!
Tôi nhăn : “Khó anh quá, phải tìm từng cái một để gom !”
Phương Kình dẫn tôi đến một khoảng trống hiếm hoi kéo tôi ngồi xuống.
Bây giờ, đến lượt anh ấy thú nhận, tôi sẵn sàng lắng nghe.
“ … anh bị bệnh!”
là câu chuyện đang đi đến đâu vậy? Ai chuyển kênh sóng tôi , mau chuyển kênh sóng yêu tôi!
Phương Kình vừa nói vừa quan sát sắc tôi, cách nói chuyện có hơi do dự: “Tôi mắc chứng tích trữ nặng, ban đầu thì chỉ là cất giữ đồ hỏng của mình, đến cấp III, anh đã gặp em. Anh em nên không kìm được mà thu thập mọi thứ của em: mảnh giấy nhỏ, sao giấy, cục tẩy…”
Thảo nào! Hóa không phải tôi đãng trí mà là anh ấy tiện tay lấy mất!
“Anh phát hiện rằng sau khi gần em, triệu chứng của anh sẽ giảm bớt, bây giờ, trạng của anh đã tốt hơn nhiều rồi! Em có thể… đừng ghét bỏ anh không?”
Phương Kình chớp chớp đôi long lanh, trông anh như một chú cún bị dính nước mưa, chỉ muốn tôi anh ấy một nơi nương tựa.
Vậy thì tôi có thể làm gì chứ? Tôi dang rộng hai tay, ôn nhu kiên định ôm chặt lấy anh một cách dịu dàng kiên định: “Em sẽ luôn anh, anh không cần thu nhặt mấy thứ lặt vặt đó đâu. Em không muốn mua tẩy đâu, bạn trai à!”
Phương Kình lấp lánh tia sáng nhỏ, anh nhìn tôi trong xúc .
Anh tiến gần tôi hơn, sau đó là một cái chạm nhẹ nhàng với ấn đường của tôi.
Cuối thì tôi Phương Kình cũng đã hóa giải mọi hiểu lầm, tiến bước trên đường vấn rộng lớn.
Không cách nào khác, với vẻ đầy hy vọng, anh ấy nói rằng muốn tôi thi đỗ vào một trường đại , muốn có chung một giấc mơ một chân trời mới với tôi.
Vậy thì tôi nói gì ? thôi!
Trong năm cấp III khó khăn nhất, tôi đã có một nguồn lực ủng hộ về tinh thần mới.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nói Phương Kình rằng tôi đã rung sớm hơn anh ấy. Chỉ là tôi, người chưa được khai sáng vẫn luôn không cảm giác rung xa lạ đó là gì.
Lúc , với trái tim tràn đầy yêu thương, tôi nhớ quá khứ. Dưới ánh hoàng hôn hôm đó, tôi nhìn anh, nhìn anh nhặt ngôi sao giấy mà tôi gấp như nhặt báu vật. Khoảnh khắc đó, trái tim tôi đã đập thình thịch.
Không cần vội vàng trong lúc , chúng tôi vẫn nhiều thời gian phía trước. Sau kỳ thi Đại , tôi sẽ thổ lộ tất cả cảm muộn màng với anh ấy.
[Ngoại truyện: Góc nhìn của Phương Kình]
Sau kỳ thi Đại , tôi đỗ vào một trường đại với Hạ Hạ một cách thuận lợi.
Tôi vui.
Hạ Hạ nhìn tôi với vẻ đắc ý nói với tôi: “ em đã anh từ lâu rồi!”
ấy nói ấy bắt đầu tôi vào năm lớp 11.
ấy không rằng tôi ấy từ hội thao năm lớp 10.
Lúc đó, tôi vừa mất chú mèo đã mình từ bé, chuyện khiến nội tâm tôi trở nên cằn cỗi như một hoang mạc. thiếu hụt về cảm dẫn đến chứng rối loạn tích trữ bùng phát. Tôi điên cuồng thu thập mọi thứ liên quan đến chú mèo ấy.
Hôm đó, cạnh sân vận có một khe nứt, trong đó mọc đầy cỏ đuôi ch.ó – món đồ chơi mà mèo của tôi từng yêu .
là tôi lập tức ngồi xổm xuống, nhổ từng cây, từng cây một, không ngừng nhổ.
người đi ngang qua nhìn về phía tôi bằng ánh kỳ lạ, tôi không bận tâm.
rồi đột nhiên, có một người cũng ngồi xổm xuống cạnh tôi. Dưới ánh nắng chói chang, ấy nở nụ cười rạng rỡ đến mức tôi không thể rời .
“Bạn ơi, bạn cần nhiều cỏ đuôi ch.ó sao, vậy để tôi giúp bạn nhổ nhé!”
Bùm! Bùm! Bùm!
Đó là tiếng pháo hoa nở rộ.
-Hết-