Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Sau mùa cao điểm công việc, cuộc sống lại quay về quỹ đạo.
Tôi có nhiều thời gian để ở Lưu Cảnh.
Ngày nghỉ cuối tuần, tôi nằm dài trên sofa, chân tay duỗi hết cỡ, chẳng giữ chút hình tượng , vừa chơi điện thoại vừa đọc tiểu thuyết.
Chiếc váy ngủ thường xuyên bị xốc lên tận eo, tôi cũng chẳng buồn để ý.
Không biết từ ngày , Lưu Cảnh bắt đầu đeo râm, nói là để chống sáng, bảo vệ .
Nhưng điều đó cản trở việc tôi ngắm trai đẹp.
Thỉnh thoảng tôi nghĩ, nếu cả đời cứ sống thế này, bình bình đạm đạm, cũng chẳng sao.
Nhưng cuộc sống không như mong đợi.
Hôm nay, An Trạch gửi tin nhắn cho tôi.
“Vân Từ, tìm thời gian gặp nhau một chút đi.”
Tôi nhíu mày:
“Không cần thiết đâu, chúng ta tay rồi.”
“Hồi đó là em đơn phương nói tay, anh chưa đồng ý.”
Hừ, tôi tức .
Tôi bật dậy khỏi sofa như cá chép bật lên khỏi mặt nước.
“Đại ca, tay đâu phải ly hôn, đâu cần hai bên đồng ý? Chị đây muốn là .”
Có lẽ hành của tôi quá mạnh, khiến Lưu Cảnh bên cạnh cũng bị giật mình.
Anh hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có gì, gặp phải một người phiền chết đi được.”
Cơn tức vẫn còn, khiến giọng điệu tôi cũng không tốt.
Nhưng bản thân lại không nhận ra.
An Trạch lại nhắn:
“Vậy làm bạn cũng được mà.”
Tôi và An Trạch quen nhau trong một trận tranh biện.
Trên sàn đấu, chúng tôi ngang tài ngang sức.
Tôi từng nghĩ, tình yêu của chúng tôi cũng sẽ như vậy.
Anh có một bạn thanh mai, tên là Ôn Lê.
Nhà họ Ôn và nhà họ An là chỗ thân tình, từ nhỏ đã xem hai người như một cặp trời sinh.
“Vân Từ, em yên tâm, anh chỉ xem như em gái.”
Tôi tin anh.
Nhưng anh lại liên tục đạp nát tin .
Ôn Lê bị sốt, đúng ngày sinh nhật tôi, anh cho tôi leo cây.
Ôn Lê muốn đi xem phim , anh liền kéo đi trong buổi hẹn hò của hai đứa.
Đến mùa tốt nghiệp, tôi căng thẳng tìm việc đến phát ốm.
Nằm truyền nước biển trong bệnh viện, gọi cho anh.
Kết quả chỉ nhận lại một tin nhắn:
“Ôn Lê lát nữa phỏng vấn, căng thẳng, anh đi . Phòng chờ không được gọi điện, có gì để sau nói.”
Tôi hiểu, đã đến phải rời đi rồi.
Có lẽ, từ đầu… anh vốn không thuộc về tôi.
6
“Tôi không muốn lãng phí thời gian những chuyện vô nghĩa.”
Gửi xong tin nhắn đó, tôi tắt điện thoại.
Trong khó chịu.
Không biết từ , Lưu Cảnh đã đứng cạnh tôi, đưa tay ra.
Trên bàn tay anh là một viên kẹo.
“Ăn kẹo đi, tâm trạng sẽ khá đấy.”
Tựa như có thứ gì đó khẽ chạm góc mềm yếu trong tim tôi, tôi nhận lấy viên kẹo.
Đầu ngón tay vô tình chạm bàn tay anh, ấm áp, mịn màng.
“Cảm ơn.”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.
Lần đầu ngồi gần đến vậy, tôi ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng trên người anh, mát lạnh mà dễ chịu.
Tôi chợt muốn hỏi anh một câu.
“Lưu Cảnh, sao anh lại chọn học ban tự ?”
“Vì đam mê, giống như em chọn học xã hội vậy.”
“Ơ? Sao anh biết em thích văn chương?”
Anh :
“Đoán thôi.”
“Nhưng mà, em vẫn thấy học xã hội không bằng học tự .”
“Sao em lại nghĩ thế? Xã hội định hướng, tự định lực, không có cao thấp, chỉ là khác nhau.”
“Anh không hiểu được những thứ mộng mơ, bay bổng của em, nhưng em cũng sẽ không vì làm thí nghiệm mà để bị thương.”
Anh chỉ mình, nở một nụ .
râm che đi phần lớn gương mặt, nhưng đường nét lộ ra vẫn đủ khiến người ta xao .
Tôi bị hài hước của anh làm cho bật .
Thấy không, hoàn toàn có trả hay như vậy.
Còn An Trạch chỉ biết nói:
“Học xã hội không có tương lai.”
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi… có chút thích Lưu Cảnh.
Đây là một không chối cãi.
7
Sau khi từ chối hẹn của An Trạch , anh ta cũng xem như biết điều, không liên lạc nữa.
Cuộc sống quay trở lại như .
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất:
Lưu Cảnh — sao mà người này cứ đỏ mặt suốt vậy?!
Ăn cơm đỏ mặt.
Nghe sách đỏ mặt.
khi đi ngủ cũng đỏ mặt…
Hễ là tôi thấy được mặt anh, y như rằng mặt anh đỏ bừng.
Cứ như quả đào tiên chín mọng.
Tôi nghi ngờ anh bị dị ứng gì đó, còn đề nghị đưa anh đi khám.
Anh lắc đầu từ chối liên tục.
“Anh chỉ là thấy nóng thôi.”
Đại ca , tháng mười rồi đó, anh nóng nỗi gì?
Mang theo nghi hoặc, tôi lén lên mạng tra cứu:
【Tại sao đàn ông hay đỏ mặt?】
Ngoài mấy câu trả y học nghiêm túc, còn có vài bình luận kiểu kỳ cục:
【Nếu đỏ mặt khi nhìn con gái, là thích người ta đấy.】
【Thấy cảnh không nên thấy thôi. ( nham hiểm)】
【Tôi có kinh nghiệm này: có lần sau khi nấu ăn bạn gái, thấy mặc đồ bó sát, tôi đỏ mặt đến mức như mông khỉ luôn.】
…
8
Tôi mím môi, thoát khỏi trang tìm kiếm rồi xóa luôn lịch sử.
Mấy này là gì vậy trời.
Một người mù, chưa từng thấy mặt tôi, sao có thích tôi được chứ?
Không sợ gặp phải kiểu con gái giọng ngọt mà mặt… không ổn ?
Tóm lại là không tra được điều gì chắc chắn.
Không yên tâm, tôi cầm kế gõ cửa phòng anh.
Đèn trong phòng rõ ràng vẫn sáng, vậy mà anh trả khá chậm.
Sau khi tôi bước , thấy anh đang tựa đầu giường, đắp chăn.
Sách trên bàn đầu giường bày bừa bộn.
Vẫn đeo râm.
“Lưu Cảnh, anh bị sốt ?”
Tôi đi tới, đặt tay lên trán anh.
Yết hầu anh khẽ :
“Không.”
“ độ cũng không cao…” Tôi đang thắc mắc, thấy mặt anh đỏ lên trông thấy.
“Nè, anh nhìn đi, lại đỏ rồi đó.
Lưu Cảnh, chắc chắn là anh bị bệnh. , để em đo độ cho.”
Tôi rút kế ra, chuẩn bị nhét nách anh.
Ai ngờ cổ tay tôi bị anh giữ lại.
“ không cần.”
“Ơ, mà sao giọng anh lại khàn thế?”
Tôi càng lo , hất tay anh ra, định cởi cúc áo anh để đo độ.
“Vân Từ, đừng nữa!”
Anh đột hét lên, làm tôi giật cả mình.
Sau đó nhận ra mình phản ứng thái quá, anh liền dịu giọng lại:
“Anh không sao, đấy… Anh xin em, ra ngoài đi.”
Anh vén chăn lên, định xuống giường.
Nhưng không hiểu vì sao, hành khựng lại, rồi lại đắp chăn trở lại.
“Anh tự đo, mai cho em xem, được không?”
Giọng nói tội nghiệp, cộng với gương mặt đỏ bừng… tôi có nói không sao?
“Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé.”
“Ừ.”
Giọng anh đã khàn đến mức không nghe ra nổi nữa rồi.
9
Hôm sau là thứ Bảy, được nghỉ.
Tiện có chăm sóc Lưu Cảnh – người vừa bệnh vừa cứng đầu không chịu thừa nhận.
Sáng sớm, anh đã dậy và đưa kế cho tôi.
“36 độ 2, không sốt.”
Tôi nhìn anh, vẫn không yên tâm:
“Lưu Cảnh, anh không đi viện khám thử ? Em vẫn nghi anh bị dị ứng với gì đó.”
Tôi đảo nhìn quanh phòng:
“Có khi dị nguyên lại chính là ở trong căn nhà này.”
Không thấy anh trả .
này Lưu Cảnh đang ở trong bếp, không biết đang loay hoay với thứ gì.
Tôi cảm thấy anh dạo này có vẻ lạnh nhạt với tôi , trong thấy khó chịu.
Ăn sáng xong, tôi về lại phòng, ngẫm nghĩ về thái độ lạ lùng của Lưu Cảnh.
Đột , chuông cửa vang lên.
Chắc là đồng nghiệp mang sách mẫu đến cho tôi.
Tôi mở cửa, định đưa tay nhận lấy, vừa mới nói được chữ “Cảm…”
Cánh cửa đã bị một ai đó đá sầm lại.
Tiếp theo là một chiếc áo khoác đen vung tới, mang theo mùi chanh quen thuộc.
Lưu Cảnh đứng chắn mặt tôi, không đeo râm, ánh thẳng tắp nhìn về phía , nói:
“Vẫn nên chú ý một chút, đường nét rõ thế kia, để người ngoài nhìn thấy không hay.”
Đường nét…???
Gì cơ???
Các em nhỏ, liệu có rất nhiều dấu chấm hỏi trong đầu?
Tôi cúi xuống, bỗng chốc phát hiện ra một bí mật chấn :
“Lưu Cảnh… anh nhìn thấy rồi ?”
Không có tiếng trả .
Cánh cửa lại bị mở ra.
Đồng nghiệp tôi đứng ngoài với vẻ mặt ngơ ngác:
“Tiểu Hòa, ban nãy là sao thế?”
“… có gió, gió mạnh nên cửa sập lại đó mà.”
Tôi nhận lấy sách mẫu, nói:
“Cảm ơn nhé, hôm mời cậu ăn cơm.”
Sau khi đóng cửa, Lưu Cảnh đã ngồi lại trên sofa, đeo râm trở lại, ngửa đầu nghe sách.
Người này đúng là cuồng sơ mi.
Chiếc áo trắng được sơ vin gọn gàng trong quần tây, khoe trọn phần vai rộng eo thon.
Đường nét cơ ngực rắn chắc ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.
Tôi kéo chặt áo khoác ngực, nghi hoặc bước lại gần anh.
“Lưu Cảnh, anh nhìn được rồi đúng không?”
“Không…”
“Vậy nãy là sao? Nói đường nét rõ ràng gì chứ?”
“Ờ… đó …”