Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
lúc vào phòng , đầu óc tôi hoàn toàn lại chữ.
Khi tiếng chuông kết thúc vang lên, tôi cảm hồn vía bay sạch.
Đầu đau búa bổ, xuống bàn kịp ngẩng lên thì trước mắt đã nhảy ra mấy dòng :
“ xong rồi hả blogger? Bọn nãy giờ không dám làm phiền cậu đó.”
“ sợ ảnh hưởng việc ôn tập của cậu thôi.”
Tôi trừng mắt, bật dậy khỏi bàn.
Đám chết tiệt!
Lúc tôi vò đầu bứt tai không biết làm bài nào thì trốn đâu mất?
Giờ lại ra giả vờ làm người tốt!
Có vẻ tôi đang , đám lập phân trần:
“Những chuyện liên quan cử thì tụi tôi không hiện ra được mà…”
À, vậy thì thôi, tha các cậu lần này.
Tôi lại chầm chậm xuống bàn, vừa định nhắm mắt nghỉ một .
Thì lại nhảy ra:
“Đừng ngủ nữa chị ơi, chị nhớ Thái tử gia đất Kinh bên hồ Đại Minh không?”
Tôi giật nảy người, bật dậy .
Xong rồi.
nay mải ôn , quên béng mất cậu ta rồi.
tiếp:
“Cậu ta mấy nay sống khổ sở lắm, đói mức ăn hộp cá trích hạn, ăn xong toilet cả đêm.”
“ xong thì nằm ngoài cửa một chú cún nhỏ đáng thương, chờ chị về.”
“Nhưng chờ mãi không , tưởng chị không cần nữa, phiền phức, ngại nấu cơm nên bỏ rơi cậu ta, là suốt ngày.”
“Sau đó cuối cũng thông minh ra, nhớ là chị không mang theo quần áo nên chắc chắn chuyển nhà. Rồi lại bắt đầu nghĩ có khi chị gặp chuyện gì bất trắc, bây giờ đang khắp nơi đi tìm chị đó.”
“Trời đất ơi, bước ra khỏi cửa, với một người sợ xã hội thì phải chuẩn bị tâm lý bao lâu !
Năm mét đường mà cậu ta đi gần tiếng! Mà cũng có là do đắp kín người bằng chăn bông nên chẳng đường đi.”
“Trên đường bị mấy đứa nhóc tưởng là dễ bắt nạt, mỗi đứa đá một cú, cậu ta ngã ra đất mà không dám kêu tiếng nào.”
“Trời ơi, sao có nhu nhược mức này cơ !”
“Chị mau đi tìm cậu ta về đi, tụi em mà xót hết cả ruột rồi!”
Tôi vội vã đeo ba lô, cắm đầu về nhà.
Cuối tìm cậu ta ở công viên cách nhà ba trăm mét.
Lúc đó cậu ta đang đắp chăn bông, nằm trên ghế đá công viên .
Vai run lên từng nhịp, đầu không ló ra nào.
Tôi thật sự sợ cậu ta ngất tại chỗ.
Tôi lại gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu ta: “Ờm… hello hello, tôi là bạn phòng của cậu, nhớ tôi không?”
Thật ra tôi cũng hơi lo.
Dù sao đứa từng mặt nhau.
dựa vào cái danh “bạn phòng” mà tin tưởng nhau… liệu có đủ không? Vì rõ ràng cậu ta là người rất cảnh giác.
Vậy mà tôi vừa dứt lời.
Người đàn ông trước mặt lập nhận ra giọng tôi, dừng ngay.
Nghiêng đầu sang, dù trùm rất kín.
lộ ra một bên mắt, mà vẫn đẹp ngỡ ngàng.
Lông mi dài, vương giọt nước mắt rơi xuống, run run ướt át.
Khiến tôi hơi ngừng thở trong thoáng chốc.
Vừa chắc chắn là tôi, Lục Dụ Phong lập nhào vào ôm chặt lấy chân tôi, chịu bao nhiêu tủi thân uất ức.
Cảnh tượng ấy khiến tôi có lúng túng.
Trời ơi, đắp nguyên cái chăn kia, đường bằng mắt nào vậy trời?
Nhưng tôi biết, đây là tất cả dũng khí mà cậu ta có gom góp được rồi.
Một người mắc chứng sợ xã hội nặng, quanh năm không bước chân ra khỏi cửa, vậy mà lại dám một đi tìm người bạn phòng sinh tử rõ… đúng là kỳ tích.
Tôi cảm động chừng, cúi người dỗ dành:
“Xin lỗi nha, nay ôn nên tớ quên mất cậu rồi.”
“ nay nhất định sẽ đền bù, tớ nấu cậu một bữa đại tiệc chịu không?”
Cậu ta lập ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh, gật đầu lia lịa.
là tôi đi trước, cậu ta đi sau lẽo đẽo theo.
Tốc độ hơi chậm.
Tôi đi nhanh một , kéo giãn khoảng cách là cậu ta cuống cuồng lúp xúp theo.
Nhưng vì hé một mắt để , đầu thì rụt lại vì lạnh.
là giây sau “bộp” một cái, đâm sầm vào cột điện.
Tôi hoảng hốt quay lại, quỳ xuống trước mặt cậu ta kiểm tra: “Không sao ? Không sao ? Xin lỗi nha, do tớ đi nhanh .”