Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không chỉ thế , kia còn không dám người khác, bây thì sao? gái bảo đứng siêu thị trông xe đạp, đừng để ai trộm. Hễ có người đi ngang, ánh dù chỉ vô
tình liếc qua cái xe là y như rằng bị cậu lườm cháy mặt.”
“Người qua đường: ‘Ủa, bệnh thần kinh ?’”
Cuối cũng thi xong kỳ cuối, chính thức kỳ nghỉ đông mà tôi mong mãi.
Đang ngủ thì có người gõ .
Tưởng là shipper giao hàng, tôi nhắm mở lò dò ra mở .
Ai ngờ vừa hé ra, một thiếu niên cao lớn đã nhào ôm chầm lấy tôi:
“Chị ! Em chơi với chị nè!”
Tôi đứng hình.
Phải vài giây mới kịp nhận ra — là đứa em trai tôi gần năm năm rồi chưa gặp, vừa mới đại học.
Không ngờ nó lớn nhanh thế.
Nhưng mà nói thật, tôi không nó cho .
Từ nhỏ bố mẹ đã thiên vị, cái tốt nhất cũng dành cho nó.
Tôi thì không khóc cũng không làm loạn.
Lặng lẽ tự làm tự sống, kiếm tiền bằng làm nội dung, rồi gom đủ tiền để đi du học, chỉ vì bị biến thành máy in tiền nuôi em.
Không ngờ nó lại lần ra tận đây.
Tôi nhíu mày, khó chịu gỡ tay nó ra: “Sao em biết chị ở đây?”
Nó bị tôi đẩy ra cũng chẳng buồn, vẫn cười hớn hở, tự nhiên lách phòng rồi bắt đầu dạo một vòng như đang đi tham quan.
Vừa đi vừa trầm trồ:
“Woa…”
“Đây là nhà thuê ở đó ? Trời , đúng chất cổ kính luôn!”
“Woa! Đây là mấy viên đậu mà em hay thấy trong mấy clip du học sinh á! quá trời, em thèm thử lâu rồi!”
“Woa! Vòi ở đây chảy ra coca luôn ? Sang xịn quá!”
“Woa! Hàng xóm bên kia còn đang mở party kìa! Náo nhiệt dễ !”
Tôi: “…”
Đến cả tôi cố tình bới móc cũng không nghĩ ra mấy câu này.
Nhưng mà tôi biết, thằng em tôi… đúng là không lanh lợi cho .
Tôi túm lấy tay áo nó: “Tham quan xong rồi thì về đi, chỗ chị chẳng có hay ho .”
Đúng lúc nó vừa đi ngang qua nhà vệ sinh — thì Lục Dụ Phong vừa tắm xong, ra.
Vừa thấy em tôi thì khựng lại ngay.
Còn em tôi vẫn tiếp tục trầm trồ:
“Woa, đây là người ? Sao giống người Trung Quốc dữ vậy?”
Tôi: “…”
Rồi tôi và Lục Dụ Phong bốn nhau.
Tôi đang định mở miệng giải thì người đàn ông kia đã bình tĩnh quay đầu trở phòng ngủ.
“Rầm” một tiếng, đóng lại.
À đúng rồi. Suýt quên mất — cậu bị xã hội, không chịu việc gặp người lạ.
Còn em trai tôi thì như ở nhà, phô trương tuyên bố:
“Chị ! Em sẽ ở đây vài hôm nhé!”
Tôi lập tức lạnh mặt, chuẩn bị đuổi nó ra .
Nó lại ôm lấy ghế sofa không buông:
“Nghe em nói đã, em trốn bố mẹ ra đây, vé máy bay về là năm ngày .”
“Còn lại thì… em không còn một đồng nào! Nếu chị đuổi em đi, em thật sự không biết đi luôn!”
Thấy tôi vẫn không lay chuyển, nó thẳng lưng nằm bệt xuống sàn, bắt đầu lăn qua lăn lại:
“Hu hu hu hu hu hu em đáng thương quá đi! Em là đứa trẻ khốn khổ nhất thế giới hu hu hu…”
Tôi: “…”
Hết cách rồi.
Tôi đá nó một cú: “Dậy mau, bớt diễn.”
Em tôi lập tức ngồi dậy, cười hì hì như không có xảy ra:
“Em có khoe với phòng là chị em là food blogger, nấu ăn đó. Cho em ăn thử không? Em có thể phụ chị mà~”
ăn.
Tôi cứ nghĩ Lục Dụ Phong sẽ như thường lệ trốn trong phòng không ra.
Tôi còn chuẩn bị riêng một phần cơm, tính đem phòng cho cậu .
Ai ngờ tôi vừa ra khỏi bếp thì đã thấy Lục Dụ Phong ngồi sẵn ở bàn ăn với gương mặt không cảm xúc.
Em tôi thì đang nói chuyện với cậu :
“Anh là phòng chị tôi à?”
“Trông cũng đẹp trai đấy, nhưng không bằng em .”
“Chị tôi nấu ăn đúng không? toàn nấu cho em ăn đó.”
Bình luận:
“Ôi chà, cậu em trai này đang khiêu chiến công khai luôn rồi.”
“Ha ha ha, Lục Dụ Phong chắc đang tưởng đây là trai cũ nhỏ tuổi hơn blogger, cứ gọi ‘chị chị ’ tình cảm như vậy. mất người yêu đến mức quên luôn bệnh xã hội, ngồi lù lù ở bàn ăn để tuyên bố chủ quyền. Ai ngờ bị mấy câu nói đánh gục không còn manh giáp.”
À… thì ra là hiểu lầm.
Tôi đến định giải , nhưng em tôi đã nhanh tay khoác tay tôi:
“Chị ngồi với em nè, cơm em múc sẵn cho chị rồi đó.”
Chỉ nghe “cót két” một tiếng nhẹ.
Lục Dụ Phong đứng dậy khỏi ghế, không nói một lời, lặng lẽ quay về phòng ngủ.
Bình luận:
“Ha ha ha, không quay về sớm là rớt ra mất rồi.”
“ em trai với chị gái thân thiết như vậy, trong lòng ghen muốn chết nhưng mặt vẫn cố tỏ ra rộng lượng. Đau quá nha.”
…Cậu ấy khóc rồi sao?
Tôi vội bảo em trai cứ ăn đi, còn mình thì gõ phòng Lục Dụ Phong.
Không ngờ không khoá, tôi do dự một chút rồi đẩy .
Thấy trên giường là một khối u to ụ.
Tôi kéo chăn ra, ghé sát đầu : “Thật sự khóc luôn ?”
Người đàn ông quay lưng về phía tôi, không trả lời.
Tôi đang nhịn cười, định giải thì Lục Dụ Phong đột nhiên bật dậy ôm lấy tôi:
“Tôi… tôi bây đã tiếp nhận công việc ở công ty ba mẹ, cũng đang học cách giao tiếp với người khác rồi… không còn là tên vô dụng xã hội như .”
“Cậu… cậu có thể đừng quay lại với anh , có thể ở bên tôi không? Tôi thật sự rất cậu… hu hu…”
Nửa câu càng nói càng nhỏ, càng thiếu tự tin, còn mang theo tiếng nấc nghẹn.
Vậy mà tim tôi lại đập lỡ một nhịp.
Tôi gần như không cần nghĩ , giơ tay ôm lại cậu ấy: “ mà.”
Còn nghĩ ?
Vừa đẹp trai, dáng chuẩn, lại còn ga lăng hết phần thiên hạ.
Thế này mà bỏ qua thì đúng là có lỗi với dạ dày mình luôn ấy.
Cậu đã ăn cơm tôi nấu nhiều như thế, chẳng lẽ lại để người khác hưởng?
Không ngờ, sáng hôm , em trai tôi lặng lẽ rời đi.
khi đi còn để lại một tấm thẻ, bên trong có ba trăm ngàn.
với một mẩu giấy:
“Chị , đồ chị nấu đúng là thiệt. Lần em còn ăn không?”
“Em biết chị sống ở không dễ, số tiền này chị cứ xài thoải mái. Ba mẹ nói cho em toàn quyền dùng, sẽ không nói .”
“À đúng rồi, phòng chị trông cũng đẹp trai đó, đúng gu chị luôn ha, hình như còn thầm chị. Em đã ‘đẩy nhẹ một phát’ rồi, chị không cần cảm ơn ~”
“Lần gặp lại, nhất định phải thật hạnh phúc nha chị!”
Hết